Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 49 - Chương 41.2

/156


Mộ Thiên Thanh khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn Lãnh Tĩnh Hàn dần thay đổi, thậm chí sợi dây bị nới lỏng cũng không biết, vẫn kinh ngạc nhìn...

Ánh mắt lạnh của Lãnh Tĩnh Hàn thoáng qua một tia đùa giỡn, anh thản nhiên hỏi: Nhìn đủ chưa?

Cúi đầu, mặt Mộ Thiên Thanh lập tức đỏ lên, vòng vo nói: Ai… ai nhìn anh?

Tôi nói em nhìn tôi sao? Lãnh Tĩnh Hàn ngồi thẳng lên, mặt bình tĩnh không nhận ra là đang suy nghĩ điều gì.

Mộ Thiên Thanh lập tức cứng họng, khẽ nhếch miệng, mắt mở to đảo đi đảo lại…

Em đi xem tình huống bên ngoài một chút... Mộ Thiên Thanh vội vàng nói, định đi ra ngoài, nhưng vừa sải bước, bắp chân đột nhiên rút gân, cả người cô mềm nhũn ngã ra sau…

Lãnh Tĩnh Hàn vội đưa tay ra, vòng chắc quanh hông Mộ Thiên Thanh, cũng thuận thế kéo người cô lại, giọng điệu anh chứa đựng lo lắng hỏi: Bị thương ở đâu?

Em… em không sao? Mùi nước biển xen lẫn mùi thuốc lá trên người Lãnh Tĩnh Hàn lần nữa chui vào trong mũi Mộ Thiên Thanh. Mặt cô càng thêm đỏ, nếu như không phải là do hoàn cảnh không hợp, cô đã tìm một cái lỗ chui xuống rồi.

Thiên Thanh?

Giọng nói lo lắng vang lên, bóng Thượng Quan Mộc đã xuất hiện trước mặt hai người.

Bước chân Thượng Quan Mộc đột nhiên dừng lại, mặt hơi kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh tiến lên, Có bị thương ở đâu không?

Mộ Thiên Thanh không nghĩ tới Thượng Quan Mộc cũng tới, cô đẩy Lãnh Tĩnh Hàn ra theo bản năng. Bởi vì động tác quá mạnh suýt chút nữa cô đã đứng không vững.

Thượng Quan Mộc đưa tay đỡ cô, lo lắng hỏi: Bị thương?

Mộ Thiên Thanh hé miệng lắc đầu, cô cảm nhận được khí lạnh từ người Lãnh Tĩnh Hàn, không khỏi nuốt nuốt xuống.

Thượng Quan Mộc mượn ánh sáng yếu ớt đánh giá Mộ Thiên Thanh, xác định cô thật sự không có đáng ngại mới thôi lo lắng.

Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ híp đôi mắt sắc, đối với cử động vừa rồi của Mộ Thiên Thanh, trong lòng thầm sinh tức giận. Mà giờ khắc này không khí giữa Thượng Quan Mộc và cô mập mờ càng làm cho lòng anh không khỏi phiền não.

Thượng Quan Mộc cảm nhận được bất mãn trên người Lãnh Tĩnh Hàn, lòng thầm cười lạnh, ung dung nói: Lần này phiền tới Lãnh thiếu rồi... Cảnh dân hợp tác, tất cả mọi người đều phải học theo Lãnh thiếu.

Phải? Lãnh Tĩnh Hàn thờ ơ lên tiếng, đang lúc Thượng Quan Mộc cho là anh chỉ qua loa lại nghe Lãnh Tĩnh Hàn nói tiếp: Dù sao... Thiên Thanh cũng là người phụ nữ của tôi?

Lời của anh rất nhỏ nhưng lại như quả đạn oanh tạc trong không gian yên tĩnh, chấn động đầu óc Mộ Thiên Thanh.

Hai mắt Thượng Quan Mộc ngây dại, sắc mặt cũng trở nên khó coi, Người phụ nữ của anh?

Đã làm phiền sếp Mộc tới trợ cứu ‘người phụ nữ của tôi’, có lẽ... tôi nên tặng một cờ thưởng cho khu Nam mới phải? Trong lúc nói chuyện Lãnh Tĩnh Hàn đã tự nhiên ôm bả vai Mộ Thiên Thanh, anh cảm nhận được người trong ngực trở nên cứng ngắc, lòng dần dần trầm xuống.

Thượng Quan Mộc mấp môi, ánh mắt sắc bén nhìn Lãnh Tĩnh Hàn.

Mộ Thiên Thanh đột nhiên hồi hồn, cô nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, rồi nhìn Thượng Quan Mộc, hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng mà không khí quỷ dị trong phòng giờ phút này khiến cô nghẹt thở.

Báo cáo sếp Mộc, bắt được hai tên bỏ trốn, đánh gục hai người, có một người chạy trốn vẫn đang đuổi theo? Giọng nói vang lên phá vỡ cục diện bế tắc giờ phút này, cảnh viên mặc cảnh phục ở cửa ra vào cung kính hồi báo.

Thượng Quan Mộc vẫn đang còn giằng co mắt với Lãnh Tĩnh Hàn, lạnh nhạt nói: Chuyện tối nay còn phải nhờ Thiên Thanh hỗ trợ điều tra, xem ra...làm phiền người phụ nữ của Lãnh thiếu…

Thượng Quan Mộc chuyển mắt về Mộ Thiên Thanh đang trong ngực Lãnh Tĩnh Hàn, nói tiếp: ... phải cùng tôi về đồn cảnh sát một chuyến.

Lời nói bình tĩnh như vậy, ánh mắt bi thương như vậy khiến cơ thể Mộ Thiên Thanh càng thêm cứng ngắc. Cô mím môi thật chặt, đà điểu cúi mắt.

Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn bình tĩnh như mặt biển nhưng bên trong cũng đã sóng lớn mãnh liệt, anh lạnh nhạt nói: Thế nào? Không cần tôi đi cùng hỗ trợ điều tra sao?

Thượng Quan Mộc hơi giễu cợt, giọng nói lại hòa nhã: Hỗ trợ điều tra là loại chuyện như thế nào sao đồn cảnh sát có thể mời Lãnh thiếu ra mặt chứ? Có đoàn luật sư của anh là được, không cần phiền toái Lãnh thiếu?

Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhếch miệng, ý tứ trong lời nói của Thượng Quan Mộc là cho Mộ Thiên Thanh nghe, sao anh lại nghe không hiểu?

Lãnh Tĩnh Hàn ôm lấy tay Mộ Thiên Thanh chặt thêm mấy phần, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn góc nhỏ trên mái nhà, đáy mắt thoáng suy nghĩ sâu xa. Anh thôi nhìn, thản nhiên nói: Chuyện của Thiên Thanh... sao tôi có thể cảm thấy phiền toái??

Dứt lời, tay Lãnh Tĩnh Hàn khẽ tăng thêm lực, ôm lấy thân thể cứng ngắc của Mộ Thiên Thanh lướt qua Thượng Quan Mộc đi ra ngoài...

Thượng Quan Mộc còn đứng tại chỗ, khuôn mặt đẹp để lộ tức giận. Anh hít một hơi thật sâu rồi mới xoay người đi theo ra ngoài.

Bên ngoài kho hàng bỏ hoang là mấy xe cảnh sát, ánh đèn đỏ gần đám lau sậy ở ngoại ô cùng không khí căng thẳng, nhân viên cảnh sát bắt hai tên đẩy vào bên trong xe, sau khi đóng cửa đi về đồn cảnh sát.

Hình Thiên thấy Lãnh Tĩnh Hàn ra ngoài mới thả lỏng tinh thần, vội vàng tiến lên đón, nhìn thoáng qua Mộ Thiên Thanh đang được ôm trong ngực Lãnh Tĩnh Hàn, lại nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn, Tổng giám đốc?

Lãnh Tĩnh Hàn chỉ gật đầu một cái, mắt khẽ nheo nhìn dáng vẻ chật vật của Mộ Thiên Thanh.

Đúng lúc này người của Thượng Quan Mộc cũng đi ra ngoài, sắc mặt bình tĩnh nhìn Lãnh Tĩnh Hàn cùng Mộ Thiên Thanh, sau đó nhìn tổ trưởng tổ hành động lần này ra lệnh, Thu đội?

Yes sir? Tổ trưởng đáp, gọi mọi người nhanh chóng thu đội.

Thiên Thanh, đi xe anh? Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh, giọng nói có vẻ không cho phép cự tuyệt, ánh mắt anh dời về phía Lãnh Tĩnh Hàn, hỏi thăm cho có lệ: Tôi nghĩ... Lãnh thiếu không có ý kiến về việc này chứ??

Mặt Lãnh Tĩnh Hàn thờ ơ, Mộ Thiên Thanh nhìn anh một cái, theo Thượng Quan Mộc lên Land Rover đang đỗ phía kia.

Hú hú hú hú… Âm thanh dần dần đi xa, vốn là một nơi huyên náo đầy đèn đỏ của xe cảnh sát giờ trở nên vô cùng yên tĩnh.

Lão Đại? Hình Thiên nhíu mày nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, anh ta có chút không đồng tình với lần hành động này của anh nhưng lại không dám nói gì.

Đến đồn cảnh sát.

Hả? Hình Thiên lập tức chưa kịp phản ứng, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn lên xe cũng vội vàng đi theo. Sau khi ngồi vào ghế lái, khởi động xe, mới hỏi: Lão Đại, sao anh biết Mộ Thiên Thanh sẽ bị đưa đến nơi này?

Lúc ấy, Lãnh Tĩnh Hàn đang ngồi chờ tin ở tổng bộ Dạ Ưng nhưng thời gian trôi qua cũng không chút đầu mối nào. Lãnh Tĩnh Hàn yên lặng suy nghĩ, nhớ lại chuyện xảy ra hai ngày qua, có lẽ... từ lúc bắt đầu, phương hướng của anh đã sai.

Mục đích của đối phương không phải Mộ Thiên Thanh, mà là anh?

Lãnh Tĩnh Hàn phóng tầm mắt về phía trước, lạnh lùng nói: Đoán!

Ặc...

Câu trả lời khiến Hình Thiên khá bất ngờ, Lão Đại luôn luôn làm chuyện to lớn lần này lại dựa vào đoán?

Hình Thiên hết sức hoài nghi lời nói của Lãnh Tĩnh Hàn nhưng không có lá gan đi hỏi.

Không khí trong xe trở nên yên tĩnh, Hình Thiên lái xe đuổi theo xe cảnh sát về phía khu Nam, cảm nhận ra tâm trạng Lãnh Tĩnh Hàn không được tốt, cũng không nói thêm câu nào nữa.

Lãnh Tĩnh Hàn nghiêng mặt, nhìn cảnh đêm đang lướt bên ngoài cửa kính, đèn đường chiếu sáng trải dài suốt con đường, cách anh càng ngày càng xa....

Chuyện tối hôm nay, nếu như thật là người đó... anh nên vui vẻ, cần phải...

Lãnh Tĩnh Hàn dần thay đổi ánh mắt, sâu như một đầm lầy tối tăm, tự cảm thấy suy đoán của mình khá buồn cười, tại sao có thể là người đó?

Lãnh Tĩnh Hàn lơ đãng nhìn tay của mình, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nơi nắm tay Mộ Thiên Thanh, người gầy yếu như vậy, rõ ràng trong lòng sợ hãi, lo lắng nhưng vẫn giả bộ kiên cường không quan tâm, đối đầu với hoàn cảnh.

Nghĩ đến Mộ Thiên Thanh, nghĩ đến ánh mắt muốn chiếm giữ của Thượng Quan Mộc, Lãnh Tĩnh Hàn từ từ nheo mắt, cười nhạo nhưng cũng không biết suy nghĩ của mình bắt nguồn từ đâu.

*

Mộ Thiên Thanh yên lặng ngồi trong xe Thượng Quan Mộc. Thượng Quan Mộc lái xe, dọc đường đi hai người chẳng hề nói một câu, trong không gian thu hẹp dần xuất hiện không khí quỷ dị đè nén tâm trạng hai người.

Hai người cứ như vậy, mãi cho đến khi đến đồn cảnh sát.

Lúc Hà Tuấn đang trực ban nhìn thấy Mộ Thiên Thanh, kinh ngạc nhìn cô, quần áo cô rồi mấy vết máu đã khô trên mặt, đầu tóc bù xù, Thiên Thanh, cô… người phải đi bắt là...

Hà Tuấn nhìn mấy người đang đi vào, mới chần chờ nói tiếp: ... Bị bắt?

Anh cũng biết chuyện báo án tối hôm nay, chỉ là nghe nói một cảnh sát bị người ta bắt đi, nhưng không nghĩ đến là Thiên Thanh.

Mộ Thiên Thanh cắn môi dưới, gương mặt ủ dột, tâm tình hết sức không ổn, mặc kệ là bởi vì chuyện chính mình bị bắt, hay bởi vì Lãnh Tĩnh Hàn và Thượng Quan Mộc.

Cô cảm thấy, gần đây cô thật sự là…

Sư tỷ, chị thay bộ quần áo sạch này trước đi. Đúng lúc một nữ cảnh sát viên thực tập cầm một bộ cảnh phục sạch sẽ đưa cho Mộ Thiên Thanh.

Mộ Thiên Thanh nhận lấy, sau khi liếc nhìn Thượng Quan Mộc không biết có phải đang tức giận hay không, xoay người đi vào phòng thay đồ.

Đèn điện ban đêm trong đồn cảnh sát sáng rực, bởi vì là đánh lén cảnh sát cộng thêm việc tìm thấy ma túy có độ tinh khiết cực cao tại hiện trường, cấp trên cực kỳ coi trọng chuyện hôm nay.

Hai đào phạm bị chia ra nhốt trong phòng tạm giam để thẩm tra, nhưng miệng hai người giống như bị dính keo, mặc cho cảnh sát dùng hết mọi biện pháp cũng không thể lấy được một chữ từ trong miệng bọn họ.

Mộ Thiên Thanh rửa sạch đất bẩn trên người, rửa mặt thay quần áo, cô nhìn mình trong kính, cắn cắn môi, tự lẩm bẩm: Mộ Thiên Thanh, đời này lúc mày mất mặt đều là ở trước mặt anh?

Mộ Thiên Thanh ai oán xoay người ra khỏi phòng thay đồ, ở khúc quanh, Thượng Quan Mộc đang đứng khoanh tay trước ngực, lười biếng mà quyến rũ dựa vào trên tường chờ cô, thấy cô ra ngoài trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Đến phòng làm việc của anh! Sau khi Thượng Quan Mộc quẳng mấy lời này, đứng lên, dẫn đầu đi trước.

Phòng làm việc cũng giống con người Thượng Quan Mộc, tao nhã mà tinh khiết, không thể tìm ra một chút cảm giác xốc xếch nào. Thường ngày ở đồn cảnh sát Mộ Thiên Thanh vào phòng làm việc của anh căn bản đều là bởi vì công việc.

Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh ngồi trên ghế, rót cho cô một ly trà hoa hồng. Mùi thơm nhàn nhạt của hoa hồng tràn ngập trong phòng làm việc khiến tâm trạng căng thẳng từ từ được giải tỏa.

Anh cũng thích trà ướp hoa à? Mộ Thiên Thanh tìm một đề tài nói.

Chuẩn bị cho em? Thượng Quan Mộc trả lời, không nói ra thì cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên cho cô vào cũng là tình cảnh như thế này.

Mộ Thiên Thanh cắn môi dưới, cố ý hiểu sai ý Thượng Quan Mộc: Anh để trong phòng làm việc, em nào có cơ hội uống!!? Nếu bình thường không có việc gì em đến phòng anh uống trà còn không không trong đồn sẽ truyền ra những gì.”

Em sợ có quan hệ gì với anh sao? Thượng Quan Mộc tức giận, khuôn mặt đẹp trở nên tối tăm vài phần.

Mộ Thiên Thanh sững sờ, vốn đang cố cười chợt trở nên lúng túng, Thượng Quan, anh biết... em không có ý đó.

Vậy là ý gì? Thượng Quan Mộc chăm chú nhìn Mộ Thiên Thanh, ánh mắt nóng bỏng hàm chứa lửa giận, Anh đã dặn em, bảo em chờ ở tiệm cà phê dưới khách sạn, nhưng em đã làm gì hả?

/156

TRUYEN VIP.PRO

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status