Em Là Công Thức Mĩ Vị Tình Yêu Của Anh

Chương 47 - Chương 46

/53


Editor: Nana Trang

Tây Mễ đã chuẩn bị xong tâm lý bị Ứng Khúc Hòa ghét bỏ, nhưng phản ứng của anh không mạnh mẽ như cô nghỉ.

Tây Mễ cạo trọc đầu có phần đáng yêu khác lạ. Không có tóc, nhìn đầu Tây Mễ có vẻ nhỏ hơn, dường như cả người đều trở nên sáng sủa, lộ ra toàn bộ ngũ quan lộng lẫy khéo léo.

Ứng Khúc Hòa quen đường quen lối ôm cô từ tủ quần áo lên trên giường, ngồi ở mép giường, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của cô hỏi: Bây giờ nói lý do.

Tiệc chính phủ. Tây Mễ thở ra một hơi, không dám nhìn thẳng vào anh. Tựa như tránh tầm mắt của anh thì anh sẽ không nhìn thấy cái đầu bóng lưỡng của mình.

Ứng Khúc Hòa hiểu ra.

Tiệc chính phủ yêu cầu nghiêm khắc, sợ tóc rơi xuống đồ ăn, nên thông thường đều yêu cầu đầu trọc.

Tham gia tiệc chính phủ vuỗn luôn là giấc mơ của em, tóc cắt đi có thể sẽ dài, không có bạn trai thì có thể tìm... Tây Mễ dè dặt ngước mắt nhìn anh, thật ra cô thật sự đã chuân bị tâm lý cắt tóc mất bạn trai.

Cô Tây!

Ứng Khúc Hòa thật muốn lật cô lại, đánh vào mông cô mấy phát!

Trong lòng em anh nông cạn vậy sao!?

Tây Mễ rụt cổ một cái, bĩu môi, Ai bảo anh là đàn ông, huống chi anh thích xoa đầu em như vậy.

Vẻ mặt Ứng Khúc Hòa nghiêm túc: Cô Tây Mễ à, không phải em quá tự tin về mái tóc của em rồi đấy chứ? Giá trị của tóc em không cao đến mức tuyệt thế đâu. Khiến em thất vọng rồi, bạn trai của em không nghiện tóc, nghiện người yêu thì lại rất nghiêm trọng.

Tây Mễ kéo chăn qua bọc mình lại, che kín cả đỉnh đầu.

Sau này bạn gái của anh chính là ni cô, không dám ra đường dạo phố với anh nữa rồi.

Ứng Khúc Hòa cười một tiếng, hỏi cô: Cuối tuần có rảnh không? Cùng đi ăn cơm với anh trai và Điềm Giản.

Tây Mễ nhìn anh chớp chớp mắt, nói khẽ: Em như vậy mà đi gặp đám người Điềm Giản, có bị... ghét không?

Không biết. Ứng Khúc Hòa dùng tay bọc kín khuôn mặt của cô, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt vành tai cô, Bọn họ là người nhà, cho dù em không có tóc bọn họ cũng sẽ không ghét em.

Người nhà?

Tây Mễ nhớ tới ông cụ Tây, Đại sư huynh.

....

Đợi sau khi Ứng Khúc Hòa rời đi, Tây Mễ nằm ở trên giường nhàm chán lướt mạng. Cô phát hiện gần đây Quý Đông Lâm và Nam Tinh luôn dính lấy nhau, gần đây hai người thường xuyên cùng đi ra ngoài chơi.

Tây Mễ đang nói chuyện với nhóm về chuyện Ulrica mang sói con về qua wechat, kéo một đám người lặn nước đều rối rít xuất hiện.

Quý Đông Lâm: Ôi cha mẹ ơi, Ulrica đủ trâu bò đấy, mất tích lâu như vậy chính là vì mang sói con về? Cho nên rốt cuộc Tiểu Quai là đực hay cái? Ngược luyến tình thâm hả.

Nam Tinh: Tại sao không phải tình thâm cha con? Nhưng thật đúng là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này, xem ra Tiểu Quai không muốn đi, Ulrica không muốn để Tiểu Quai rời đi.

Lão Tần: Nhưng bản tính của sói hung tàn, vì suy nghĩ lâu dài, vẫn nên đưa đi đi.

Ông chủ đầu trọc: Tôi đồng ý lão Tần, nuôi sói quá nguy hiểm, thừa dịp bây giờ nó còn nhỏ, đưa đi xa một chút.

Tây Mễ nhìn ý kiến của mọi người trong nhóm, thở dài liên tục. Tay vừa sờ lên đầu, lại thở thêm thêm tiếng nữa.

Lão Tần gởi cho mọi người một bao lì xì, tổng cộng có 200, trong nhóm có tất cả bảy người, Quý Đông Lâm, bà cụ, Tiểu Minh, Tây Mễ, còn có Nam Tinh hòa ông chủ đầu trọc được Quý Đông Lâm thêm vào sau này.

Quý Đông Lâm số đỏ, cướp được bao lì xì 92 đồng, Tiểu Minh cướp được 26 đồng, Nam Tinh 54 đồng, ông chủ đầu trọc 18 đồng, bà cụ 9 đồng 8.

Còn Tây Mễ chỉ được... 0.2.

Tây Mễ vùi ở trong chăn đấm giường thùm thụp, có phải vận số này quá tốt rồi không!!!

Khiến Tây Mễ im lặng nhất chính là Quý Đông Lâm lại chụp hình bao lì xì post lên tường, đắc ý ghi: Số rất đỏ nhé.

Tiểu Minh bình luận: Đau lòng cho 0.2.

Lão bản đầu trọc bình luận: Đau lòng cho 0.2.

Nam Tinh bình luận: Đau lòng cho 0.2.

Lão Tần: Rất đau lòng.

Tây Mễ: Mấy người thì biết cái gì! Tôi không có số đỏ cướp tiền lì xì, may mắn cả đời tôi tích góp là gặp được Ứng Khúc Hòa đấy! Cún độc thân mấy người không hiểu biết gì cả!

Tiểu Minh: ... QAQ... Học sinh tiểu học không biết sáo lộ.

Quý Đông Lâm: ... Cún độc thân bị đánh tàn bạo.

Nam Tinh: Hờ...

Bà cụ: Người già bị đánh tàn bạo.

Lão Tần: Không hiểu tư duy của người trẻ tuổi.

Trong lúc Tây Mễ đang dương dương tự đắc, Ứng Khúc Hòa kinh hiện ở bình luận của Quý Đông Lâm.

Ứng Khúc Hòa: Ngoan, đi xem tiền lì xì.

Ứng Khúc Hòa lại thêm wechat Quý Đông Lâm? Hai người thêm wechat lúc nào? Tây Mễ nhanh chóng phản hồi, qua wechat kiểm tra tiền lì xì, vừa mở ra, bất ngờ một bao lì xì 200 đồng chọc thẳng vào mắt.

Hả....

Tây Mễ chụp bao lì xì 200 đồng lại gởi cho bạn bè trong wechat: Đời này tất cả may mắn tôi cướp tiền lì xì, cũng chính là vì gặp được đàn ông tốt cho tôi một bao lớn! (icon thẹn thùng)

Quý Đông Lâm bình luận gởi một icon khinh bỉ qua.

Tiểu Minh, Nam Tinh, bà cụ đều theo phong trào, gởi một icon khinh bỉ ngón tay cái chốc xuống dưới.

...

Hôm sau Tây Mễ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, sau khi xuống lầu phát hiện Ứng Khúc Hòa không có ở nhà.

Sáng sớm đầu đông ngay cả ánh mặt trời cũng như bị sương mù quấn lấy, rau dưa ở sân sau bị một tầng sương trắng bao phủ, Tây Mễ thở ra một hơi trắng, lạnh đến mức xoa xoa hai tay.

Đỉnh đầu lạnh lẽo.

Sói con đặt cằm ở trên lưng Ulrica, lười nhát giương mắt nhìn thấy Tây Mễ, bỗng nhiên mở mắt ra, nhanh chóng đứng dậy lùi về sau, trù trừ lại tiến lên một bước.

Dường như biết Tây Mễ, lại như không nhận ra, cuối cùng là ngoắc ngoắc cái đuôi đi qua, chôn đầu ở trong ngực cô cọ cọ.

Sói con bước bốn cái chân ưu nhã đi tới, nhóc con kia to lên không ít, ôm vào trong ngực đã là một cái đầu lớn. Tây Mễ giơ sói con lên, nhìn bụng nhóc con kia.

Hay thật, không ngờ là sói cái.

Ánh mắt Tây Mễ phức tạp nhìn Ulrica, con chó như chủ nhân của nó,




/53

TRUYEN VIP.PRO

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status