Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 724: Liên minh Nhã Ca

/769


- Hải Lôi Đình chết rồi.

Tô Chẩm Thư đi tới, ngồi xuống đặt tay lên mũi Hải Lôi Đình, đưa ra kết luận cuối cùng.

Thực ra chẳng cần hắn kiếm tra, ai cũng biết Hải Lôi Đình chết rồi, bị chĩa đâm xuyên từ ngực lên cổ họng mà không chết thì không phải là hải tặc nữa, mà là Phật tổ rồi.

Hải Lôi Đình chết, đám hải tặc Solomon hoàn toàn im bặt, như đã chết lặng rồi, bọn chúng nhìn A Phương Tác với vẻ kinh hoàng, lại nhìn Dương Túc Phong xem rốt cuộc bọn họ sẽ đưa ra quyết định gì.

Dương Túc Phong sai Tô Chẩm Thư an bài thuyền đem đám hải tặc tới Minh Xuyên đạo làm công nhân xây dựng đường sắt, nơi đó cần vô số sức lao động.

Quân Lam Vũ cần xây dựng tuyến đường sắt từ Ni Lạc Thần tới Minh Xuyên đạo, hơn nữa còn phải hoàn thành trong thời gian ngắn, hiện giờ tài chính đã đủ cả, chỉ thiếu sức lao động.

Tiếp đó thi thể của Hải Lôi Đình được đám thủ hạ của hành nghi thức hải táng, cờ đầu lâu được kéo xuống, bọc lấy thi thể của Hải Lôi Đình ném xuống biển.

Bất kể khi sống Hải Lôi Đình đã làm gì, trên người mang bao nhiêu tội ác, đều bị sóng biển tẩy sạch.

Hải Lôi Đình tuy đã chết, nhưng quân Lam Vũ còn một con đường rất xa mới có thể tiêu diệt được hải tặc Solomon, cho nên A Phương Tác vẫn phải nỗ lực truy quét.

Đương nhiên đối với A Phương Tác mà nói đây là một chuyện tốt, nếu như hải tặc bị giết sạch rồi, hắn sẽ thấy cuộc đời của mình thành vô nghĩa.

Ở hải vực Solomon còn đám thủ lĩnh Lặc Ngõa Sắt Nhĩ, Đường Lạc Khắc và Bố Đặc Lạp Cách Nặc không tham gia vào cuộc tập kích hôm nay, tạm thời không ai biết bọn chúng trốn ở đâu.

Bọn chúng không giống như Hải Lôi Đình chiến đấu vì tín ngưỡng của hải tặc, mà là vì lợi ích, giống như đám hải tặc mới đơn thuần vì lợi ích, chỉ khi có thương thuyền chúng mới xuất hiện cướp bóc, dù có thành công hay không cũng sẽ chạy xa, không cho quân Lam Vũ cơ hội phát hiện và bắt được.

Tuyệt đại đa số thời gian chúng trốn trong hải vực phức tạp, khiến cho quân Lam Vũ thanh trừ bọn chúng càng thêm khó khó khăn.

Tin rằng sau khi Hải Lôi Đinh chết bọn chúng càng giảo hoạt hơn, thận trọng hơn, hải vực Solomon vô cùng phức tạp, biển rộng biến đổi khó lường, dù A Phương Tác cũng không dám nói hoàn toàn hiểu được nơi này.

Do Lưu Hàng đã làm tan rã đế quốc Ngả Phỉ Ni, cắt đứt viện trợ cho nước Y Lan, làm kế hoạch Bầy Sói của quân Lam Vũ chuẩn bị tiến hành ở Đại Đông Dương không cần thiết nữa.

Các hạm đội ở nơi đó có thể rút về tăng cường đả kích hải tặc ở Đại Nam Dương, trọng điểm là ổ hải tặc ở quân đảo Solomon.

Dương Túc Phong quyết định điều động hạm đội Khắc Lý Khắc Lan và hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã tới hải vực Solomon đả kích hải tặc.

Như vậy quân Lam Vũ có ba hạm đội hải quân ở nơi này, hơn bảy mươi chiếc Long Nha chiến hạm giữ ưu thế thuyệt đối, thỉnh thoảng hạm đội Phất Lai Triệt có thể xen vào một chút, tiến hành càn quét quy mô lớn.

Dưới binh lực ưu thế tuyệt đối khống chế, tin rằng hoạt động của hải tặc Solomon sẽ bị hạn chế ở mức thấp nhất.

Nhưng không có nghĩ là tiêu diệt được hoàn toàn bọn chúng, còn đường đó còn rất xa, chỉ cần một ngày không tiêu diệt được nguồn gốc nảy sinh ra hải tặc, A Phương Tác sẽ không có thời gian rảnh rỗi.

Không dừng lại nơi này quá lâu, hạm đội Dương Túc Phong tới thẳng liên minh Nhã Ca, dọc đường Dương Túc Phong nhìn thấy rất nhiều thương thuyền từ liên minh Nhã Ca tới đảo Lữ Tống, rất ít cái đi theo chiều ngược lại. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnY-Y.com

Căn cứ vào đó, Dương Túc Phong cơ bản có thể đoán ra được, vật tư của liên minh Nhã Cha đang cuồn cuộn chảy vào đế quốc LamVũ, đồng thời một số thương nhân thông minh đã đem hàng hóa tới nơi này bán.

Do khoảng cách hai bên cách nhau rất xa nên, lợi nhuận cực cao.

Có một câu nói đùa, một thời gian đèn pin ở liên minh Nhã Ca bán theo cân nặng, đèn cân nặng bao nhiêu, thủ lĩnh thổ dân nơi này sẵn sàng bỏ ra hoàng kim nặng bằng đó trao đổi.

Đối với thổ dân mà nói cái thứ có thể phát sáng không cần gỗ và lửa này thực sự là thần kỳ, rất nhiều thủ lĩnh thổ dân và vu sư đều thích dùng nổ để làm ra vẻ thần bí, lừa bịp con dân.

Đương nhiên đó chỉ là nói đùa thôi, cư dân nơi đó tuy hơi ngốc những cũng chẳng tới mức đó, những thủ lĩnh bộ lạc vẫn có một chút kiến thức phổ thông.

Bất quá điều này gián tiếp nói lên, sản phẩm của đế quốc Lam Vũ rất có thị trưởng ở đây, một số sản phẩm kỹ thuật như đèn pin, kính viễn vọng vô cùng được ưa chuộng.

Chỉ cần là thương nhân có nhãn quang, thì mò được vàng bạc ở nơi này cũng chẳng phải khó.

Trước đó, báo chí đế quóc Lam Vũ từng có tranh luận về liên minh Nhã Ca, có hai quan điểm đối lập.

Trong mắt nhiều người, nơi này một nghèo hai trắng, cư dân nghèo khổ, năng lực chi tiêu thấp, ngay cả trẻ con cũng chẳng có gì để mặc, đừng nói tới mua bán.

Nhưng trong mắt những người có tầm nhìn, thì nơi này có khả năng chi tiêu cực lớn, trẻ con không có cái mặt, nhưng nếu dạy bọn họ mặc đồ cho trẻ con, rồi dùng đồ của mình bán, thì trong thời gian mấy chục năm thị trường nơi này vĩnh viễn không bão hòa.

Đương nhiên điều này phải nhìn vào tầm mắt và lá gan của từng người rồi, chỉ có thương nhân đủ tầm nhìn đủ can đảm, mới có thể vương lên trong cuộc tranh đoạt này.

Ngày 8 tháng 11 năm 1732 thiên nguyên, qua mười mấy ngày đi đường, đội thuyền của Dương Túc Phong tới cửa cảng Tháp Lợi Phật, trung bộ liên minh Nhã Ca.

Cửa cảng Tháp Lợi Phật, nằm sâu trong vịnh, là một tòa thành thị vô cùng đặc sắc.

Khi Dương Túc Phong tới đây, Thiên Cao Thái đại biểu quân Lam Vũ đồn trú nơi này, cũng thiếu tướng Hàn Đại Cương quan chỉ huy lữ đoàn bộ binh 605, thiếu tướng Lâm Tư Đặc quan chỉ huy lữ đoàn bộ binh 604 đều đã đợi sẵn.

Dương Túc Phong cảm giác như trở về xã hội nguyên thủy, cảm giác như nơi xa xôi nhất của đại lục Y Vân.

Vô số căn nhà cỏ tạo thành phong cảnh độc đáo nhất của nơi này. Một số công trình xây dựng giống như mặt trăng và mặt trời, nhìn một cái là biết ngay nơi thờ phụng tôn giáo, mái nhà hình trăng cong vô cùng đặc biệt.

Thổ dân đi lại trong rừng trông có vẻ vô cùng an nhàn, rất nhiều người còn lười biếng tắm nắng dưới gốc cây.

Nghe nói Tháp Lợi Phật đã là thành thị lớn nhất của liên minh Nhã Ca, nhưng theo Dương Túc Phong thấy nó chả khác gì một xóm chài nhỏ ở cảng Bà Châu.

Trừ cửa cảng quân Lam Vũ xây dựng còn có chút hiện đại hóa, còn các phương diện khác đều là xã hội nguyên thủy, dù là nơi lạc hậu nhất của đại lục Y Lan cũng đi trước nơi này mấy trăm năm.

Cửa càng xi măng và nhà cỏ bằng bùn hình thành đối lập rõ ràng, sau này Dương Tú Phong mới biết, ở đây chỉ có mười vạn nhân khẩu, còn không bằng một thị trấn ở đại lục Y Vân.

Đối với cố hương của mình, Phong Tĩnh Hiên đầy cảm khái thậm chí có chút bi ai.

Rời khỏi liên minh Nhã Ca ba mươi năm rồi, không ngờ chẳng có chút nào thay đổi, nhà vẫn là nhà cỏ, canh tác chủ yếu là đốt rẫy reo hạt.

Tài nguyên phong phú nơi này nuôi sống bao người, cũng trở thành mầm họa lười biếng, bọn họ thiếu động lực và áp lực để tiến bộ, khi có nguy hiểm bên ngoài tới, bọn họ căn bản không có động lực phản kháng.

Chỉ có Tiêu Tử Phong thản nhiên, tựa hồ nàng nhìn quen rồi, chẳng còn cảm giác gì.

Thực tế, nàng xuất thân từ Âm Nguyệt Hoàng Triều, tổng thể mà nói còn ngu muội hơn, lạc hậu hơn.

Nơi này còn có chút thương nhân và thuyền bè qua lại, còn Âm Nguyệt Hoàng Triều phong tỏa hoàn toàn, cả đoàn thám hiểm đi vào cũng quá nửa bị dân tộc ăn thịt người đương địa chén mắt.

Lâu ngày đã rất rất ít người còn tới Âm Nguyệt Hoàng Triều.

- Phong lĩnh, người nơi này không biết ngài tới, nếu bọn họ biết không biết sẽ phản ứng thế nào, có lẽ cả vạn người sẽ tới nghênh đón.

Thiên Cao Thái cảm khái nói, trên lịch sử của liên minh Nhã Ca chưa từng có người thống trị tối cao của nước lớn tới đây, thậm chí đại thần hơi có cấp bậc một chút cũng không có.

Nếu có cũng chỉ có Thiên Cao Thái, hắn là ủy viên hành chính ủy viên hội kiêm đại biểu thường trú của đé quốc Lam Vũ, từ cấp bậc mà nói, là cao lắm rồi.

Dương Túc Phong chắc chắn là người có thân phận cao nhất từng tới nơi này, nhưng vì an toàn, quân Lam Vũ không tiết lộ ra, cũng không dám để thủ lĩnh thổ dân tới nghênh đón, nơi này có quá nhiều nhân tố bất trắc, cần phải cẩn thận.

- Thế sao? Vậy đó là vinh hạnh của ta rồi.

Dương Túc Phong tùy ý nói, không hề để ý rằng mình chạy đông chạy tây đã sáng tạo ra vô số kỷ lục.

Kỳ thực đổi lại là người thống trị khác có ai muốn tới đây xem người nguyên thủy sinh sống chứ.

- Cũng là vinh hạnh của toàn bộ cư dân liên minh Nhã Ca.

Thiên Cao Thái nói từ tận đáy lòng, hắn biết nhiều nhà thống trị tuy bề ngoài hô hào bình đằng dân tộc, bình đẳng khu vực, nhưng chấp hành lại là chuyện khác.

Chỉ có Dương Túc Phong chưa từng nói xuông, tác dụng trực tiếp nhất làm bọn họ và cả vạn tướng sĩ nơi này không cảm thấy mình là một đám bị bỏ rơi, cổ vũ cực kỳ lớn cho sĩ khí của bọn họ.

Dương Túc Phong đột nhiên nhớ tới chuyện gì, mỉm cười nói:

- Ha ha, không biết cái đầu của ta giá bao nhiêu vậy?

Lâm Tư Đặc mồm miệng không biết che đậy nói:

- Thế nào cũng tới mấy nghìn lượng hoàng kim, giá hai chúng tôi đã tới tám trăm …

Thiên Cao Thái nghiêm túc nhìn hai nười, trầm giọng trách :

- Nói lung tung.

Thống soái tối cao có thể nói đùa với bộ hạ, còn bộ hạ sao có thể nói đùa với ngài? Đúng là thứ thiếu giáo dục.

Dương Túc Phong không để ý, ra hiệu cho hai người đó, không cần khẩn trương, nghiêm túc nói:

- Nếu như ông trời cho ta lựa chọn một siêu năng lực, ta sẽ lựa chọn đầu của mình có thể mọc lại, tới khi đó chở tới liên minh Nhã Ca, chở đầy một thuyền hoàng kim về. Ài, người nơi này giàu như vậy, mà ta lại nghèo rớt, người của bộ tài chính gần như muốn treo cổ rồi, ông trời thật không công bằng…

Thấy Dương Túc Phong nói đùa, đám Thiên Cao Thái đều bật cười.

Lâm Tư Đặc và Hàn Đại Cương đều lần đầu tiên tiếp xúc với thống soái tối cao, thực sự mà nói bọn họ có chút căng thẳng, nghe Dương Túc Phong nói thế, mới hoàn toàn yên tâm.

Phong Tĩnh Hiên theo ở đằng sau Dương Túc Phong nói:

- Có gì mà đáng cười thế?

TiêuTử Phong nói:

- Có người bỏ tiền mua đầu của tướng công chúng ta.

Phong Tĩnh Hiên nhìn Dương Túc Phong lạnh lùng nói:

- Đáng tiền lắm à? Tôi chẳng thấy thế.

Tiêu Tử Phong cũng tán đồng:

- Muội cũng thấy chẳng đáng, nhưng có người muốn bỏ tiền, hết cách!

Hai nàng đều mặc giả nam trang, đóng giả trợ thủ của Dương Túc Phong , theo sát sau lưng y. Đám Thiên Cao Thái biết là phu nhân của thống soái tối cao, đương nhiên không dám nhìn nhiều, sợ mạo phạm các nàng.

Thiên Cao Thái nhận ra Tiêu Tử Phong, nhưng không nhận ra Phong Tĩnh Hiên, đương nhiên cũng chẳng dám hỏi, trình độ tán gái của thống soái tối cao xưa nay luôn làm cho người ta phải khâm phục, có lẽ đại gia khuê tú nào đó lọt lưới ở trên đường rồi.

Hai nàng nói tới chuyện mua đầu người, thì ra từ khi quân Lam Vũ tiến vào đây, có một số thủ lĩnh thổ dân không ưa quân Lam Vũ , cho rằng quân Lam Vũ là kẻ xâm phạm sẽ uy hiếp tới bọn họ, nhất là những thủ lĩnh bộ lạc.

KHông biết nghe từ đâu ra nói Dương Túc Phong muốn giết tất cả thủ lĩnh bộ lạc, đem nơi này thành xã hội thống nhất nên sinh ra cực kỳ sợ hãi và đối kháng với quân Lam Vũ .

Sau mấy lần phát động xung đột đổ máu với quân Lam Vũ , những thủ lĩnh bộ lạc này biết chọi cứng với quân Lam Vũ là không xong, nên đã thông báo treo thưởng:

-Giết một binh sĩ quân Lam Vũ thưởng 10 lượng vàng, giết một sĩ quan thưởng 100 lượng vàng, quân hàm càng cao thưởng càng lớn, đám thiếu tướng Đại Hàn Cương được treo giá 800 lượng.

Còn tới Dương Túc Phong thì không có giá xác định, đại khái cho rằng y là bảo vật vô giá rồi, không lấy tiền tính ra được.

Vì có chuyện treo thưởng này, quân Lam Vũ ở đây không dám hành động đơn lẻ, bọn họ có quân doanh riêng, tách biệt với khu dân cư, khi dời quân doanh dù làm gì cũng phải phái trên 10 người, tránh bị ám sát.

Dù là thế cũng có một số chiến sĩ trở thành bật hi sinh của thông báo treo thưởng. Đương nhiên quân Lam Vũ cũng không khách khí, cứ mỗi một chiến sĩ gặp nạn thường kéo theo cả ngàn cư dân bồi tang, kết quả thù hận của hai bên ngày càng sâu.

Mấy ngày trước đó đội tuần tra của quân Lam Vũ bị tập kích, hai chiến sĩ hi sinh, chừng 500 thổ dân bị giết chết. Sau đó Lâm Tư Đặc và Hàn Đại Cương báo thù đẫm máu, phái 2 đại đội diệt sạch bộ lạc tập kích quân Lam Vũ kia, ít nhất giết chết 3-4 ngàn người, số còn lại đều hoảng loạn bỏ chạy.

Về sau , căn cứ vào kiến nghị ucar bộ thống soái tối cao, quân Lam Vũ lựa chọn một số bộ lạc đoàn kết lại, gián tiếp lợi dụng bọn họ đi đối phó với các bộ lạc khác, tình huống mới khá hơn một chút.

Ví dụ cảng Tháp Lợi Phật, thực ra là nơi ở của người Tháp Lợi Phật, họ là một trong số minh hữu trung thành nhất của quân Lam Vũ ở nơi đây.

Căn cứ vào thống kê sơ bộ, liên minh Nhã Ca có chừng 3000 vạn nhân khẩu, trong đó người Tháp Lợi Phật gần 60 vạn, các bộ lạc thông thường chỉ có mười mấy 20 vạn, các bộ lạc nhỏ chỉ có mấy vạn.

Kiến trúc nơi này chính là phong cách của người Tháp Lợi Phật, những công trình như mặt trăng mặt trời kia là tín ngưỡng của bọn họ, họ thờ thần mặt trời và thần mặt trăng, bọn họ tự xưng là hậu duệ của hai vị thần đó.

Chủ thể kiến trúc là những ngôi nhà lợp cỏ, chỉ có đền thờ là dùng đá, trông vô cùng trang nghiêm, cũng chỉ có nơi ở của tộc trưởng hoặc thương nhân bên ngoài là hơi văn minh một chút.

Tiếc là nơi này tới tường thành cơ bản nhất cũng không có, không thể kháng cự lại kẻ xâm lược bên ngoài, quân Lam Vũ chỉ đành xây mấy tháp canh cao, giám sát động tĩnh xung quanh.

Những cái tháp này xây bằng xi măng kiên cố, bên trong tích trữ rất nhiều vũ khí đạn dược, lúc nào cũng có ít nhất một tiểu đội đồn trú, tạo nên tuyến phòng vệ căn bản cho cảng Tháp Lợi Phật.

Thiên Cao Thái dẫn Dương Túc Phong vào một công trình kiến trúc cực lớn, toàn một màu trắng, bên trong có nhiều đình viện cùng hành lang trắng muốt, tất cả các gian phòng đều thông với hành lang.

Đây vốn là nơi ở của một thủ lĩnh bộ lạc, được quân Lam Vũ mượn tạm làm hành cung lâm thời cho Dương Túc Phong.

Từ góc độ của Phong Tĩnh Hiên và Tiêu Tử Phong mà nói thì nơi này rất là sơ sài, nhưng đã là kiến trúc tốt nhất của cảng Tháp Lợi Phật.

Ngồi xuống uống một cốc sữa đu đủ đặc sản ở địa phương, rồi bắt đầu bữa trưa. Thức ăn ở nơi này vô cùng đơn giản, đại bộ phận là rau hái trên núi, có rất ít thịt lợn rừng được săn về.

Người dân nơi này chưa biết chăn nuôi, cũng chưa biết các làm vườn trông rau, bọn họ trồng nhiều nhất là đu đủ và ngô.

Tiêu Tử Phong ăn không quen, nhưng Phong Tĩnh Hiên lại rất thích, tựa hồ có cảm giác được hương vị của quê nhà. Ăn cơm xong, Dương Túc Phong không nghỉ ngơi mà nghe đám Thiên Cao Thái báo cáo.

Dương Túc Phong chỉ hiểu qua về nơi này từ tài liệu của ban ngành tình báo, còn về tình huống cụ thể thì không biết chút nào.

Thiên Cao Thái nói, nơi này là điển hình của loại quốc gia đất rộng người thưa, các bộ lạc vô cùng phân tán, đại bộ phận đều ở rừng rậm nguyên thủy.

Theo thống kê chưa đầy đủ có chừng 300 bộ lạc lớn nhỏ, còn về bộ lạc ăn thịt người cũng có, bọn họ ở nơi giao giữa liên minh Nhã Ca và Âm Nguyệt Hoàng Triều, mà không chỉ có 1, có tới mấy bộ lạc.

Giữa các bộ lạc không có qua lại mấy, còn khá nhiều bộ lạc thù nhau, vừa gặp mặt là chém giết tới chết.

Cho dù quân Lam Vũ không tới, nơi này cũng chưa từng ngơi đổ máu, nhưng vì vũ khí bọn họ quá lạc hậu, bình thường nhân số bộ lạc cũng không nhiều, đánh nhau cả ngày cũng chết không nhiều bằng quân Lam Vũ dùng súng càn quét 20 phút.

Tín ngưỡng tôn giáo của các bộ lạc rất khác nhau, giống nhau là rất ít, đa số cuồng tín vào tôn giáo của mình, tín ngưỡng khác nhau là nguyên nhân chủ yếu gây ra xung đột, thứ đến mới là tranh giành lãnh thổ và thức ăn.

Trình độ khoa học kỹ thuật ở đây cách xa xã hội văn mình rất xa, cần phải dựa vào thức ăn thiên nhiên ban cho để sống, năm thu hoạch phong phú thì không có vấn đề gì, nhưng một khi thu hoạch không tốt thì tai nạn sinh ra, lúc ấy khẳng định sẽ có bộ lạc vì thức ăn mà bùng phát chiến tranh, nhiều khi vì một con hươu thôi mà các vào đó mấy chục sinh mạng.

Kỳ thực tài nguyên của liên minh Nhã Ca rất phong phú, trừ gỗ và hương liệu ra, còn có rất nhiều vàng và kim cương.

Chỉ tiếc rằng những thứ này chỉ dùng để nhìn, không nhét vào bụng được, cất giữa có nhiều hơn nữa cũng chẳng no bụng được, nên trước kia có rất nhiều nhà mạo hiểm dùng thức ăn và các thứ đồ mới lạ, lừa lấy không ít hương liệu, vàng và kim cương của liên minh Nhã Ca.

Song nơi đây không phải là thiên đường cho các nhà mạo hiểm, các bộ lạc nơi này khác nhau quá nhiều, thái độ đối với người ngoài rất khác nhau, chỉ có một ít có thiện ý, còn tuyệt đại đa số là địch ý.

Nếu như bị lọt vào tay bộ lạc thù địch người ngoài, thì sẽ thấy so ra bị ăn thịt còn hạnh phúc hơn nhiều. Bất quá đó chưa phải là sát thủ lớn nhất đối với các nhà mạo hiểm, mà đó là hoàn cảnh tự nhiên, khí hậu nơi này khá khắc nghiệt, là loại khí hậu nhiệt đới điển hình.

Nơi này tài nguyên rừng phong phú, đương nhiên động vật cũng rất phong phú, tiếc rằng có quá nhiều động vật cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, số gây nguy hiểm cho đoàn thám hiểm quá nhiều.

Ví như rắng độc xuất quỷ nhập thần, hay mãng xà không thể kháng cự, hổ Bengal hung dữ, còn có loại quái thú không biết tên, đều có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào…..

Nghiêm trọng nhất là chướng khí, nhìn thì không thấy nó đâu, chỉ khi bị nhiễm bệnh rồi mới ý thức được mình bị chướng khí hạ gục.

Từ góc độ khoa học mà nói, chướng khí là khí hậu nóng ẩm quá mức, người trong vùng khí hậu đó lâu sẽ có vấn đề, nên quân Lam Vũ ở nơi này tiêu hao nhiều nhất không phải là vũ khí đạn dược mà là Canh ky na.

Đường xá ở nơi này rất tệ, chuẩn xác mà nói đó không là đường đúng nghĩa, cái mà cư dân nơi này gọi là đường chỉ là nơi đi bộ qua được.

Mà với bọn họ thì trừ dòng sông và vách núi mà nói, thì đó đâu không phải là đường? Với quân Lam Vũ thì khác hẳn, lưng vác ba lô tranh bị nặng nề vượt núi non hiểm trở là chuyện thống khổ nhất.

Nhìn chung, Liên minh Nhã Ca là vùng đất nguyên sơ chưa được khai khẩn, ngu muội, lạc hậu và khát máu.

Đế quốc Lam Vũ muốn thống trị nơi này thì ít nhất phải có 10 cái kế hoạch 5 năm mới thay đổi diện mạo nơi này được chút xíu.

Chỉ có xây dựng thật nhiều công xưởng ở nơi này, để ý thức thương nghiệp tràn vào, thì tư tưởng bế tắc của bọn họ mới mở ra được.

Tiếp đó Lâm Tư Đặc và Hàn Đại Cương cũng bắt đầu báo cáo tình hình quân sự ở Liên minh Nhã Ca.

Cả hai đều là những người nổi bật trong quan quân mới, được lựa chọn ra đưa vào trường học sĩ quan lục quân, trải qua kiểm tra nghiêm khắc, sau khi tốt nghiệp được đảm nhận vị trí chỉ huy lữ đoàn, cả hai đều mới tới đây từ đầu năm.

quân Lam Vũ cũng mới tiến vào nơi này từ đầu năm, cho dù trước đó chuẩn bị rất nhiều ở Y Mộng, đại bộ phận cũng là người Lỗ Ni Lợi Á và Y Mộng, nhưng nơi đây vẫn gặp không ít khó khăn.

Các bộ lạc của liên minh Nhã Ca rất hung dữ, không biết sợ chết như Lỗ Ni cuồng chiến sĩ vậy, còn thực tế, nếu như dàn trận đánh nhau, thì mấy khẩu súng tiểu liên thôi cũng đủ diệt cả bộ lạc.

Song thổ dân cũng có cách đánh của mình, đó là chiến thuật quấy nhiễu và du kích, ban đầu bọn họ gặp phải tổn thất thảm trọng, đã thay đổi cách đánh, chuyên tìm sơ hở của quân Lam Vũ tập kích.


/769

TRUYEN VIP.PRO

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status