Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc

CHƯƠNG 4

/32


“Cho dù biết anh sẽ hận em,cho dù biết anh không bao giờ yêu em,em vẫn cố chấp không buông tay anh. Tất cả đều vì em yêu anh”

Hắn đã tìm đến nàng,thật đột ngột nằm ngoài dự kiến của nàng. Sau trận đánh nhừ tử kia,nàng những tưởng phải làm nhiều hơn thế hắn mới chịu cúi đầu trước nàng, nhưng hắn đã chịu thua? Lặng lẽ tìm đến nàng.

“... ....”

Trong căn phòng rộng lớn,trang trí thanh nhã nhưng nhìn vào cũng đủ biết giá trị của nó không nhỏ. Gần bên cửa sổ sát đất,một cái ghế quý phi được đặt ngay ngắn,hướng ra khu vườn phía bên dưới. Gia Nguyệt nằm lười biếng,ánh nắng sớm mai rọi lên cơ thể mong manh của nàng. Hắn bỗng có cảm giác nàng như được bao bọc bởi vòng sáng của thiên thần. Đôi mắt nàng nhìn hắn, phức tạp,ngạc nhiên,xen lẫn trong đó chút hiếu kì. Đôi môi luôn mỉm cười hoàn mỹ giờ mím lại,hắn đột nhiên nhận ra,lúm đồng tiền của nàng thật sâu,cho dù không cười,nó vẫn ẩn ẩn trên má trắng noãn của nàng.

Hắn chợt thất thần,nàng rất đẹp,hắn luôn biết. Những khi nàng đối mặt với người khác,luôn là vẻ mặt kiêu kỳ thanh cao như một nàng công chúa đang đứng trên cao ban phát cho kẻ hèn đứng bên dưới. Nhưng nàng không biết,mỗi khi một mình,nàng thường để lộ chút nhu hoà hiếm gặp. Ánh mắt nàng không còn cao ngạo nhìn tất cả,nó dịu dàng..có chút....

“Tại sao tôi phải đồng ý?”

Thu lại vẻ mặt nh hoà,nàng lấy lại dáng vẻ ngày thường. Nâng cao cầm,nàng đợi hắn cầu xin nàng.

Hắn hồi thần,hắn làm sao vậy,hắn điên sao. Trước mắt hắn là Gia Nguyệt. Con gái duy nhất của Lâm Ggia,sao hắn lại có thể nghĩ nàng cũng như hắn. Thật vớ vẫn....

“Nếu cô làm điều đó,tôi sẽ cho cô điều mà cô muốn”

Gia Nguyệt sửng sốt,điều mà nàng muốn????

Hắn đang là nói đến chuyện hắn quy phục theo ý nàng,nhưng mà vì sao,vì sao hắn đột nhiên đồng ý.

“Nói lý do,nếu làm tôi vui,biết đâu tôi sẽ đồng ý.”

“Vì cô ta đã đánh Hân Hân,tôi muốn cô ta trả giá”

Tâm,không biết vì sao,chợt nhói lên. Nàng vốn đã biết không phải sao. Lúc này đây,ngoài cô ngốc kia còn có ai có thể khiến hắn đau lòng. Hắn là vì báo thù cho chị gái hắn,mà cam nguyện theo chân nàng. Buồn cười,nàng làm nhiều việc như thế,nhưng hắn không để tâm,nay lại vì....khoan đã,này gọi là ghen tỵ sao?

Nàng hoảng hốt.

Ngờ vực

Mày đẹp nhíu chặt lại,hắn cũng vô thức nhíu mày. Này là sao, không phải nàng luôn mong hắn đồng ý sao.vì sao lại...có vẻ mặt như thế kia.

Lâm Khiêm không biết những suy nghĩ đang cuộn xoay trong đầu nàng, nhìn chằm chằm hắn,nàng chợt bật cười. Nụ cười có chút chua chát khó phát hiện.

Nàng lạnh lùng

“Vì sao tôi phải làm điều này,tôi không hứng thú.”

Đứng lên đi về phía cửa,bàn tay nàng nắm chặt,đôi mắt lạnh lùng lại chứ cơn giận dữ to lớn.

“Khoan đã”

Hắn nắm lấy tay nàng,ngăn nàng rời đi. Bất chợt,một cảm giác mềm mại chạy thẳng vào đầu hắn,tay hắn tê liệt

Gia nguyệt sửng sốt,hắn nắm tay nàng. Lần đầu tiên có người nắm lấy tay nàng, mà người đó lại là hắn.

Đôi mắt nàng trong veo,hàng mi cong cong hơi run rẩy,hắn vô thức muốn gần nàng hơn một chút. Cho đến khi nhìn thấy hình bóng trong đôi mắt nàng là chính hắn. Hắn mới nhận ra rằng mình thật kéo nàng lại gần hơn.

Da nàng rất trắng,không tỳ vết,vẫn còn nét mềm mại trẻ con. Mắt nàng rất đẹp,trong veo chứa hình ảnh của hắn. Chiếc mũi nhỏ xinh chuyển động theo nhịp thở gấp gáp,đôi môi đỏ mọng tự nhiên đang hé mở vì ngạc nhiên. Nhìn đôi môi nàng,hắn thật muốn...chạm vào.

“Anh....”

Gia Nguyệt bối rối,nàng không ngờ hắn thật kéo nàng lại gần. Tiếp xúc gần gủi như vậy chỉ có đối với ba của nàng. Lực tay hắn rất mạnh,nàng vùng vẫy vẫn không thể lay chuyển. Hắn nhìn nàng...chăm chú...trong đôi mắt hắn nàng nhìn thấy chính nàng, bối rối,hoang mang...nàng không biết lúc này,gò má nàng nhàn nhạt đỏ,e lệ như đoá hoa trong nắng sớm,xinh đẹp lại ngây ngô.

Hắn không thể suy nghĩ,não hắn như đã bỏ hắn đi,mắt hắn không thể rời đôi môi nàng. Thật đẹp...thật mềm...thật ngọt...

Hắn...hôn nàng.

Hắn thế nhưng hôn nàng.

Thời gian như ngạc nhiên đến nỗi quên cả chạy,hai thân hình dây dưa lấy nhau. Lâm Khiêm còn có thể cảm nhận làn môi Gia Nguyệt đang run rẩy.

Nhìn vào đôi mắt đang thất thần của nàng,tim không hiểu vì sao lại đau nhói.

Gia Nguyệt không ngờ,nàng thế nhưng bị người ta cưỡng hôn. Vì sao lại là hắn. Nếu là người khác,nàng có thể đánh có thể giết chết có thể...rất nhiều biện pháp,nhưng vì sao cố tình lại là hắn.

Nàng không có cách, đầu nàng hỗn loạn một mãnh hoang tàn. Thân thể nàng hành động nhanh hơn suy nghĩ. Ngay khi bàn tay hắn buông thả,nàng đã xoay người bỏ chạy. Điều mà nàng chưa từng làm.

“Gia Nguyệt’”

Hắn gọi nàng,không biết để làm gì, nhưng bản năng buộc hắn gọi tên nàng, là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng,vậy mà có thể gọi thuận tiện đến thế,tưởng như hắn đã gọi tên nàng thật nhiều lần trước đây.

Cánh tay run rẩy chạm vào môi mình,ở đây,vẫn còn chút ấm áp. Hắn đã hôn nàng.

Thật ra đó cũng chẳng thể gọi là nụ hôn đúng nghĩa,mà chỉ là cái chạm nhẹ vào môi nhau. Thế nhưng xúc cảm kia,đã theo hắn đến khi cuối đời. Cho đên sthaatj lâu sau này,mỗi khi nhớ đến nụ hôn kia,tim hắn vẫn đập những nhịp gấp gáp.

Hắn ngẩn ngơ nhìn theo hướng nàng rời đi,đôi mắt luôn trầm lặng nay lại gợn lên tầng tầng những vòng nước mỏng manh.

... ...... ...... ...... ...... ......

Gia Nguyệt trốn về phòng mình,khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng,bàn tay ôm lấy bờ môi.

Hai chân đứng không vững làm nàng ngồi bệch dưới sàn. Nếu có ai nhìn thấy hẳn rất kinh ngạc về sự luống cuống này.

Hắn đi về phòng,không ngừng nghĩ về điều mình vừa làm.

Không để ý thấy Hân Hân cũng đang ngẩn người. Đến khi để ý đến thì hắn gọi mà không thấy chị gái nhìn hắn.

Lâm Khiêm đi đến bên cạnh chị,gọi lớn vài tiếng cũng không thấy chị nhìn mình. Có chút lạ,Lâm Khiên cưỡng chế xoay người chị lại,thì bất ngờ khi thấy chị đang khóc. Nước mắt như những hạt trân châu lặng lẽ rơi.

“Hân Hân?”

Giai Hân ngước lên nhìn hắn,đôi mắt đã từng ngây ngô bỗng nhiên có chút phức tạp,nước mắt vẫn đang rơi như mưa không ngừng.

Lâm Khiêm không biết làm sao,khi hắn còn đang ngẩn người, Giai Hân đã ôm chặt lấy hắn. Bàn tay không ngừng chà xát đôi môi hắn. Làm hắn có chút đau.

“Hân Hân đừng...”

Nhưng lời hắn còn chưa kịp nói đã nghe tiếng nói tắc nghẽn của Giai Hân

“Bẩn...đừng Khiêm Khiêm...đừng như thế nữa,chị xin...chị xin mà.”

Lâm Khiêm chấn động,bàn tay đang muốn đẩy Giai Hân ra bất động trên không trung.

Trong phòng một mãnh vắng lặng,chỉ còn tiếng khóc nghèn nghẹn của Giai Hân vọng lại.

Sáng hôm sau,Gia Nguyệt chuẩn bị tinh thần để đối diện với Lâm Khiêm,nhưng thật không ngờ hắn lại né tránh nàng.

Hắn né tránh nàng,không phải vì cái chạm nhẹ kia. Hắn tránh nàng là bởi vì Hân Hân khóc. Từ trước đến giờ Hân Hân rất ít khi rơi nước mắt. Nàng luôn cười,nụ cười rực rỡ,nước mắt không phù hợp với nàng.

Hắn và chị là cặp song sinh,từ lúc nhỏ giữa hai người đã có loại thần giao cách cảm đặc biệt. Nhưng hắn lại bối rối,hoặc không muốn thừa nhận lý do chị hắn đã khóc hôm qua.

Hắn không thể né tránh Hân Hân,nhưng Gia Nguyệt thì có thể.

“Đứng lại đó cho tôi.”

Giọng Gia Nguyệt lạnh lùng,loại bỏ ý đồ tránh đi của Lâm Khiêm.

Hắn biết lần này không thoát được. Nếu đã không thể thì hắn đành đối mặt với nàng. Mặc dù,chỉ cần nhìn vào đôi mắt đang chứa đựng cơn giận kia làm tim hắn nhói lên.

“... .......”

Hắn im lặng. Đợi nàng mắng nhiếc hay làm bất cứ điều gì nàng muốn.

Đáp lại hắn,lại là sự im lặng của Gia Nguyệt. Đôi mắt nàng mênh mang,không còn tĩnh lặng cao ngạo như trước, ẩn trong đó là một chút của hy vọng.

Cả hai cứ đứng im lặng như thế,vậy mà trong ánh mắt đang giao nhau lại như có vô vàng lời nói.

Bàn tay Gia Nguyệt nắm chặt,môi mím lại...nàng không ngờ...

“Vì sao?”

Nàng hỏi,trong giọng nói có chút run rẩy,hắn quay đầu đi,nhắm chặt mắt.

“Đồ ghê tởm,các người là đồ ghê tởm.”

Nàng rít lên,điên cuồng gào thét như muốn những câu nói của nàng xé toạc hắn. Hắn thấy rất đau,lòng ngực buốt giá không phải vì những gì nàng đang gào thét,mà vì bàn tay đang run lên của nàng.

Hắn cắn môi,muốn loại bỏ ý định chạy đến bên nàng. Thôi đi,hắn điên sao,cảm giác chết tiệt này là gì. Thứ đang thấp thỏm đau đớn trong lòng hắn là thứ gì.

“Mẹ kiếp”

Hắn chửi tục,tim hắn đau quá.

Gia Nguyệt ôm chặt lấy mặt,bờ vai không ngừng run lên.

Tưởng như nàng đang khóc

Bất chợt nàng lại bật cười.

“Mẹ kiếp??? Ha ha ha ha.......”

Nàng cười,ngước mặt lên trời mà cười. Tiếng cười như chuông bạc lại phá lệ chói tai. Chúng vọng vào bốn bức tường tạo nên thứ âm thanh ma quái.

Gia Nguyệt cười,thân hình run rẩy như cành liễu gặp gió lay. Lòng ngực phập phòng theo tiếng cười. Tà váy trắng lung lay,mái tóc vốn được buộc gọn sau đầu lại bị xổ tung,đem ba ngàn sợi tơ đen nhánh buông hờ hửng phía sau.

Lâm Khiêm muốn tiến lên ngăn nàng cười. Nàng đừng cười như thế nữa,đừng .....hắn đau quá. Bên trong hắn như bị hàng trăm mãnh kính cứa nát.

“Dừng lại đi”

Tiếng Giai Hân hét lên. Nàng ôm chặt lấy Lâm Khiêm ngăn hắn đi lên phía trước. Nàng không biết vì sao,nhưng lại không muốn để Lâm Khiêm đi về phía Gia Nguyệt. Giai Hân sợ....sợ cái gì,thì chính bản thân nàng cũng không biết.

“Xin cô,đừng làm Khiêm Khiêm đau,dừng lại đi”

Gia Nguyệt thôi cười,đôi mắt lạnh nhạt khi xưa bị tàn nhẫn chiếm giữ. Ẩn ẩn trong cơn ngươi đỏ rực lữa giận là tầng nước mắt xót xa. Nàng không ngờ...tâm nàng thế nhưng có lúc lại đau vì người khác. Thì ra nàng không mạnh mẽ như mình nghĩ,nàng thật ra chỉ là con ngốc.thật buồn cười làm sao.

"Thật là tình thâm ha"

Nàng cười trào phúng,bàn tay với những ngón thon dài chỉ thẳng vào Lâm Khiêm.

“Lâm Khiêm,anh nhớ kỹ cho tôi,anh sẽ phải trả giá cho chuyện này.”

Không đợi hắn nói gì,bóng nàng đã nhanh chóng biến mất trên hành lang. Hắn đang được chị gái ôm,đã từng có lúc,cái ôm này là tất cả đối với hắn. Vậy mà sao,lúc này,hắn lại chẳng cảm thấy gì cả. Không ấm áp như hắn đã cảm nhận trước đây,vì sao?

“Hân Hân,Khiêm Khiêm thấy lạnh”

Hắn thì thầm,bàn tay buông lỏng hai bên nhưng lại không cách nào nâng lên để ôm lấy chị gái. Hân Hân khóc,nước mắt làm ướt áo hắn,hắn lặng lẽ lau đi,rồi lại đột nhiên nghĩ...có ai...liệu rằng có ai sẽ....Gia Nguyệt, có ai sẽ lau đi nước mắt cho em?

“Gia Nguyệt”

Hắn thì thầm,nhưng Hân Hân nghe rất rõ,vòng tay vô thức siết chặt hơn,nước mắt cũng thôi không còn chảy nữa. Lại không biết nàng đã cắn nát môi dưới từ lúc nào.

... ...... ...... ...... ...... ...

Gia Nguyệt đi rất nhanh,dáng vẻ thong dong thường ngày không còn làm vô số người làm ngạc nhiên ngẩn đầu nhìn. Tiếng bàn tán bay theo phía sau nàng,nhưng Gia Nguyệt không để tâm. Nàng không còn muốn để tâm đến bất cứ điều gì nữa.

“Ông chủ,tiểu thư....”

Đứng trên lầu,ông Lâm nhìn mọi việc với vẻ mặt thản nhiên,khó đọc trong đôi mắt âm tàn kia đang suy tính chuyện gì.

Gõ những ngón tay thon dài lên lan can,bất chợ ông ta mỉm cười. Đôi mắt chưa từng rời khỏi hai thân hình đang ôm nhau bên dưới.

“Rất tốt,chuyện càng lúc càng thú vị đây.”

Bỏ lại câu nói không nóng không lạnh kia,ông Lâm nhàn nhã xoay bước đi. Ông ta đến thẳng phòng bà vợ trẻ đang ở,vốn là mấy ngày không đến,ông ta cũng có chút nhớ thân hình bóc lửa ma quỷ của bà ta.

Thư ký Du nhíu mày,ông chủ càng lúc càng thâm trầm,đôi khi ông không còn bắt kịp suy nghĩ của ông chủ nữa,điều ông lo lắng,chính là tiểu thư. Cô ấy còn quá nhỏ,chỉ là một chú chim còn mỏng cánh mà thôi.


/32

TRUYEN VIP.PRO

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status