An Cẩn Du cũng giật mình, hoàn toàn không cảm nhận được áp suất thấp bỗng nhiên dâng lên bên cạnh, khóe miệng khẽ co rút hỏi: Vị bác gái này, chúng ta quen biết nhau sao…
Cả người đàn ông đang ngồi chồm hổm giả khóc trên mặt đất cứng đờ, đôi mắt bởi vì trừng to cộng thêm khuôn mặt hóa trang trắng toát nhìn hết sức đáng sợ, vô cùng đau đớn nhìn An Cẩn Du, một tay che ngực, một tay giơ lên kiểu lan hoa chỉ nói: Tiểu đáng yêu, em…em..em...em...gọi tôi là bác gái sao…
An Cẩn Du xấu hổ cười: Gọi già rồi sao, vậy gọi là cô vậy. Cô à…
Cô… Mặt người đàn ông xám như tro tàn, đôi môi run rẩy nói không ra lời, lớp phấn thật dày trên mặt cũng bởi vì cơ mặt run run mà rơi lả tả xuống.
An Cẩn Du nhìn thấy cũng kinh hãi, lòng tràn đầy áy náy, cảm thấy chắc người này sẽ không đến mức tắc nghẽn cơ tim ngay tại chỗ vì tức giận đâu.
Ngay lúc An Cẩn Du cho rằng đối phương chịu đả kích quá lớn, sắp không chịu được thì người này chợt hít vào một hơi thật sâu, sau đó vừa chạy đi vừa che mặt khóc trong khi tất cả mọi người đang trợn mắt há mồm.
Tiểu Tô Tô, tiểu đáng yêu lại gọi nhân gia là cô..là cô..là cô đó… người ta không muốn sống nữa mà.
An Cẩn Du, Niếp Quân Hạo và mọi người: …
Là đối tượng thứ hai bị nhào tới, Tô Minh Duệ như đã sớm dự đoán được, lần này lông mày cũng không hề nhăn lại một, thân thể khẽ nhích sang một bên, khiến người nhào tới vồ hụt lần nữa, ngay lúc thân hình kia lảo đảo ngã nhào xuống thì không chút lưu tình mà đạp một lên eo đối phương rồi cười lạnh một tiếng khẽ quát: Al¬ice, bình thường một chút.
Alice bị một cước tàn nhẫn kia đạp trúng eo thon nhỏ thì khẽ kêu
Cả người đàn ông đang ngồi chồm hổm giả khóc trên mặt đất cứng đờ, đôi mắt bởi vì trừng to cộng thêm khuôn mặt hóa trang trắng toát nhìn hết sức đáng sợ, vô cùng đau đớn nhìn An Cẩn Du, một tay che ngực, một tay giơ lên kiểu lan hoa chỉ nói: Tiểu đáng yêu, em…em..em...em...gọi tôi là bác gái sao…
An Cẩn Du xấu hổ cười: Gọi già rồi sao, vậy gọi là cô vậy. Cô à…
Cô… Mặt người đàn ông xám như tro tàn, đôi môi run rẩy nói không ra lời, lớp phấn thật dày trên mặt cũng bởi vì cơ mặt run run mà rơi lả tả xuống.
An Cẩn Du nhìn thấy cũng kinh hãi, lòng tràn đầy áy náy, cảm thấy chắc người này sẽ không đến mức tắc nghẽn cơ tim ngay tại chỗ vì tức giận đâu.
Ngay lúc An Cẩn Du cho rằng đối phương chịu đả kích quá lớn, sắp không chịu được thì người này chợt hít vào một hơi thật sâu, sau đó vừa chạy đi vừa che mặt khóc trong khi tất cả mọi người đang trợn mắt há mồm.
Tiểu Tô Tô, tiểu đáng yêu lại gọi nhân gia là cô..là cô..là cô đó… người ta không muốn sống nữa mà.
An Cẩn Du, Niếp Quân Hạo và mọi người: …
Là đối tượng thứ hai bị nhào tới, Tô Minh Duệ như đã sớm dự đoán được, lần này lông mày cũng không hề nhăn lại một, thân thể khẽ nhích sang một bên, khiến người nhào tới vồ hụt lần nữa, ngay lúc thân hình kia lảo đảo ngã nhào xuống thì không chút lưu tình mà đạp một lên eo đối phương rồi cười lạnh một tiếng khẽ quát: Al¬ice, bình thường một chút.
Alice bị một cước tàn nhẫn kia đạp trúng eo thon nhỏ thì khẽ kêu
/117
|