Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 26: Ứớc hẹn. . .

/160


Nghe các bạn học nói, công việc làm ăn của cha Triệu Giang Sơn xuất hiện khủng hoảng rất lớn, cho nên hắn chuyển trường rồi, hình như xuất ngoại làm lại từ đầu.

Tô Nhiên vừa nghĩ đến người này lại thở dài, tự làm tự chịu, bị như vậy không đáng thương một chút nào.

Ngày mồng một tháng năm được nghỉ dài hạn bảy ngày, người ta kiên quyết chia thành ba ngày và bốn ngày chia như vậy thì được cái gì chứ? Thật là, muốn đi du lịch, thì cứ đi, không muốn đi du lịch , thì không đi thôi, điều này có thể tránh dịch SARS lan truyền được à?

Mẹ cô tuân thủ ước định với cô, mang cô vào nội thành mua mấy bộ quần áo, mỗi bộ đều hơn 100 tệ, giá tiền như vậy ở năm 2003, đối nhà Tô Nhiên đã cực kỳ đắt tiền rồi, xem ra mẹ thật sự đã vung tay thưởng cho cô rất nhiều.

Lúc ngồi trên xe buýt, nhìn thấy mấy người ngồi xung quanh đều mang theo khẩu trang, vẻ mặt lạnh lùng, mà Tô Nhiên và Triệu xuân lại chẳng trang bị cái gì cả, trong lòng Tô Nhiên đã biết trước, cho nên không sợ hãi, mà Triệu Xuân lại cảm thấy không cần thiết, hai người cứ đi trong đám đông như vậy, cuối cùng vẫn bình an trở về.

Sau ngày nghỉ lễ dài hạn mồng một tháng năm, trong chớp mắt đã đến nghỉ hè, lúc này dịch SARS đã được khống chế, mà rất nhiều bộ phim điện ảnh lấy chủ đề dịch SARS cũng như măng mọc ào ào nổi lên.

Hôm nay ngày đầu tiên nghỉ hè, Tô Nhiên buồn chán nằm trên giường, phản ứng mang thai của mẹ rất mãnh liệt, suốt ngày nôn mửa, có thể là do mẹ đã 35 tuổi mới sinh em, vì thế bà ngoại đã đem mẹ về nhà để chăm sóc, cha làm việc trong nhà máy dệt, nghe nói gần đây nhận được một hợp đồng buôn bán mấy chục vạn tệ, nên cha đang vội cho sứt đầu mẻ trán.

AZ, ngày hè chói chang, nên làm gì đây?

Tô Nhiên mở tủ lạnh ra, ngậm que kem rồi xem TV, má ơi, trong p phòng chưa lắp điều hòa không khí, nóng chết cô mất, ở trên sàn nhà lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại ~~ a ~~ thực sự nhàm chán muốn chết.

"Reng ~~ Reng reng reng ~~" chuông điện thoại reo lên, Tô Nhiên phờ phạc bắt máy: "Alo?"

"Là tớ." Trong điện thoại truyền tiếng khàn khàn của con trai trong thời kỳ đổi giọng.

"Tần trạch, chuyện gì vậy?" Tô Nhiên phờ phạc rã rời, sức sống bỗng chốc trở nên bừng bừng.

"Chúng ta cùng nhau xem chiếu bóng đi." Trong lời ngây ngô, Tô Nhiên có thể tưởng tượng được người thiếu niên đầu kia điện thoại gương mặt đã đỏ như máu.

"Được, đợi ở chỗ cũ. Nửa giờ sau gặp." Trong lòng Tô Nhiên rất vui, vừa thả điện thoại xuống, đã chạy vội vào phòng.

Cô lấy một chiếc váy màu lam mà mẹ vừa mới mua ra, cô xỏa tung tóc ra, sau đó tỉ mỉ tết thành hai bìm tóc nhỏ sau đó cuốn lên thành hai bọc nhỏ rồi dùng hai sợi dây buộc màu lam cố định hai đầu, lại dùng kẹp tóc màu trắng cuộn tóc mai sang một bên, chạy xuống lầu, lấy một chiếc giày da màu lam mới mua đi vào, ở trên lưng đeo một chiếc túi màu trắng nhỏ, bỏ bóp da, khăn giấy, một cuốn sổ mang bên mình và một chiếc bút, xem mình trong gương một chút, hài lòng gật đầu, ha ha, thỉnh thoảng giả bộ non nớt một lần, cũng rất tốt!

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, lên đường.

Khi Tô Nhiên đến, Tần trạch đã đợi ở nơi đó, không tệ lắm ~ so với lần hẹn hò đầu tiên tốt hơn nhiều, lần đó đứa nhỏ này đến trễ !

Tần Trạch đã đến tuổi dậy thì, gần đây cao hơn không ít, đã cao 1m65 rồi, so Tô Nhiên cao hơn một chút, con gái dậy thì sớm hơn, Tô Nhiên biết bây giờ mình đã cao 1m60 rồi, về sau liền tối đa cũng chỉ tăng được 5 cm là cùng, đời trước thân thể của cô cao 1m62, so với hai cô em họ Bạch Tuyết và Lộ Vũ đều thấp hơn, luôn bị người ta lấy ra làm chuyện cười, nói lớn thấp nhất, nhỏ nhất cao nhất, không biết kiếp này mình có thể cao bao nhiêu cm đây? Có chút mong đợi.

Tần Trạch mặc áo sơ mi sọc đứng đen trắng, phía dưới là một chiếc quần jeans màu thâm đen, một đôi giày chơi bóng màu đen, cả người nhìn sạch sẽ mà lại có tinh thần, màu da của Tần trạch rất hợp với bộ quần áo này!

Hai người đứng ở trạm xe, quan sát lẫn nhau, trong đôi mắt cùng lộ ra hương vị thưởng thức.

Tần Trạch khẽ cúi đầu, tay không tự giác gãi gãi đầu: "Cậu hôm nay. . . . . . Rất đẹp."

Trong lòng Tô Nhiên hồi hộp, đứa nhỏ này rốt cuộc đã thông suốt, nghĩ tới lần trước, còn dám nói mặc động phục vẫn đẹp nhất! Tần Trạch, Tần Trạch, dáng vẻ xấu hổ của cậu, cực kì đáng yêu !

"Cậu cũng rất đẹp trai! Xe tới rồi, lên đi." Tô Nhiên mỉm cười, sau đó lên xe, Tần Trạch đi theo phía sau Tô Nhiên, cả thân thể vừa vặn ngăn trở các hành khách phía sau đang vội vàng muốn lên xe.

"Con mẹ nó, đi nhanh lên!" Phía sau có người rống lên, Tần Trạch làm như không nghe thấy.

Trên xe chỗ trống rất nhiều, Tần Trạch và Tô Nhiên đi tới phía sau xe, Tô Nhiên gần cửa sổ, Tần Trạch ngồi ở bên ngoài.

Lái xe chuyển động, Tô Nhiên nhìn Tần trạch, cười, mà ánh mắt của Tần Trạch lại nhìn xung quanh, không dám nhìn Tô Nhiên.

"Chúng ta đi xem phim gì?" Tô Nhiên đánh vỡ trầm mặc.

"SARS." Tần Trạch nói nho nhỏ.

"Ừ." Tô Nhiên nhẹ nhàng đồng ý.

"Không thích xem sao?" Tần Trạch có chút khẩn trương.

Tô Nhiên đưa tay, vò rối tóc Tần Trạch, mặt mày lưu chuyển, xuân tình vô hạn: "Đứa ngốc, chỉ cần là tớ và cậu cùng nhau đi xem, tớ tất nhiên đều rất thích."

"Ừm!" Trong đôi mắt của Tần Trạch lấp lánh, muốn cùng nhiệt tình lại như lửa mùa hạ xinh đẹp.


/160

TRUYEN VIP.PRO

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status