Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Q.3 - Chương 39 - Đại Thiếu Gia Nhà Giàu (3)

/132




Đoạn Huy nhìn tin tức mới trên Weibo.

—— chờ tôi một tháng.

Buồn cười, chờ một tháng, thì như thế nào?

Đã là người phụ nữ của hắn, cho dù có muốn hay không, thì trước khi hắn vứt bỏ cô thì không được bắt cá hai tay. Còn bây giờ thật đáng đời.

Dù sao một người bán một người mua, hắn đã cho tiền, số tiền đó cũng đủ để Đới Yên sống đến cuối đời, hắn cũng chẳng cần cảm thấy có gì tốt mà đồng tình.

Anh đang xem gì đó?

Đoạn Huy quay đầu lại, thấy Bạch Cận đang đi tới, đem điện thoại bỏ xuống, cười nói: Tùy tiện xem chút tin tức trên Weibo. Sao hôm nay em tan tầm muộn thế?

Đúng vậy, ở tòa soạn có một đống công việc, mệt chết em rồi. Bạch Cận kéo cánh tay của hắn, hoạt bát thè lưỡi, làm nũng: Em muốn ăn thật nhiều.

Đoạn Huy cưng chiều mà sờ mặt cô: Được, anh dẫn em đi.

Xe chạy được nửa đường, Bạch Cận ngừng lướt Weibo, ngẩn đầu hỏi: Đoạn Huy, chuyện về bạn gái cũ của anh. . . anh có biết không?

Đoạn Huy mặt không đổi sắc: Biết.

Bạch Cận thở dài: Một cô gái tốt thật đáng thương, tri phí giải phẫu rất đắt đi, anh nếu có thể giúp, thì nên giúp chút ít.

Tay Đoạn Huy đặt trên tay lái nắm thật chặt, nghiêng đầu nhìn bạn gái tốt bụng của mình, mỉm cười: Loại phụ nữ này, cho chút ngon ngọt sẽ quấn lấy không buông, em quá ngây thơ rồi, ngốc.

Bạch Cận cau mày: Nhưng mà ——

Đoạn Huy ngắt lời: Yên tâm, anh biết rồi, trong lòng anh có tính toán.

*

A Yên ở trong phòng tắm, ngâm người thả lỏng trong bồn tắm, ngửi mùi hương hoa hồng, trong lòng lẩm nhẩm 'Ta sẽ trở nên đẹp hơn, ta sẽ trở nên càng đẹp hơn. . .', nhẩm đến lần thứ mười, chuông điện thoại vang lên.

A Yên cũng không nhìn tên người gọi cứ vậy mà nghe máy.

Xin chào.

Giọng nói của đối phương rất lạnh, mơ hồ còn có chút châm chọc: Đới Yên, mặc kệ cô muốn chơi trò xiếc gì, cô chơi không được tôi. Đời này cô không chết đói, không chết lạnh, có chỗ ở, nên thấy đủ đi.

A Yên chậm rãi mở mắt, bên trong hơi nước mịt mờ, vẻ mặt mơ hồ: Anh là Đoạn Huy?

Đối phương hừ lạnh một tiếng.

Tay A Yên vỗ vỗ trên mặt nước ấm áp: Là anh sai người tạt axit sunfuric, huỷ dung tôi?

Đoạn Huy cười lạnh: Cô muốn ghi âm lời tôi nói? Tôi khuyên cô nên trở lên thông minh một chút, muốn đấu với tôi, cô đến mình chết như thế nào cũng không biết được đâu.

Đây tính là uy hiếp?

Cô cứ việc báo cảnh sát.

Không, không. . . A Yên chậm rì rì nói hai chữ, từ trong nước nóng đứng dậy, đôi mắt vốn nên nhu tình như nước, lại từ từ trở lên lạnh nhạt: Cảm ơn cuộc gọi này của anh.

Cô bước ra khỏi bồn tắm lớn, tiếng nước chảy, từng vòng gợn sóng tản ra, lại trở lên bình tĩnh, giống con người của cô, giọng nói của cô giống như những cơn sóng đen dữ dội, âm thầm che giấu tất cả những cảm lúc này: Tôi nhớ kỹ anh, Đoạn tiên sinh.

Nói xong, không do dự trực tiếp cúp máy, sau đó đem số điện thoại vừa gọi đến, kéo vào danh sách đen.

*

Nửa tháng sau, A Yên vẫn ở nhà, thế nhưng nhất định cương quyết đóng cửa từ chối tiếp khách, dặn dò dì trần, mặt kệ ai tới, thì nói với họ cô ở nông thôn dưỡng bệnh, qua một thời gian ngắn mới trở về, cho dù ba mẹ ruột của cô có đến, cũng nói với họ như vậy, không cho phép họ vào trong nhà.

Dì Trần nghi hoặc: Đới tiểu thư, cô muốn làm gì?

A Yên đàng hoàng trịnh trọng trả lời: Có lão trung y chuyên môn chữa trị mặt, cho tôi một phương thuốc, thuốc này chỉ có thể một mình ở trong phòng thí nghiệm, không thể để người khác nhìn thấy.

Dì Trần kinh hãi: Lang trung giang hồ ? Sẽ không phải là tên lừa bịp đi?

A Yên nói: Phương thuốc cổ truyền, thử một lần mới biết.

Vì thế, A Yên một thân một mình ngốc ở trong phòng, bình thường chỉ kêu dì Trần để đồ ăn trước cửa, đơn giản mà không cần ra khỏi cửa phòng.

Mẹ Đới thực sự mang theo con trai đến cửa một lần, nghe nói A Yên bị hủy dung, thuận miệng hỏi hai câu, biết không có nguy hiểm tính mạng, lại lo lắng hỏi: Vậy bạn trai Yên Yên, sẽ không cần nó nữa đi? Nhà kết hôn của em trai của nó, còn trông cậy nó chi một phần đóng góp đây! Còn nữa, tiền kiếm được trước đây của nó đâu? Chắc còn để lại một ít đi? Không thể tiếp tục trì hoãn nữa —— tuổi này con trai ở nông thôn nhất định phải nói chuyện hôn nhân, nếu không có chẳng phải để người ta cười vào mặt sao!

Dì Trần không vừa lòng: mặt của Đới tiểu thư bị người ta tạt axit sunfuric, cô biết axit sunfuric là cài gì sao?

Mẹ Đới mẫu vội la lên: Không phải dì nói nó nằm viện mấy ngày, đã xuất viện sao? Vậy thì không có chuyện gì to tác. Ai nha, dì à, dì không hiểu! Con trai của tôi đến tuổi kết hôn, trong nhà không có tiền để dành, không thể cưới vợ cho nó, tôi gấp muốn chết rồi đây!

Dì Trần cảm thấy không có tiếng nói chung với người này, theo lời A yên dặn dò trước đó, đem phong bì bên trong có ít tiền đưa cho mẹ Đới, rồi bảo bà trở về đi.

Mẹ Đới đếm đếm tiền mặt, miệng chậc chậc thành tiếng: Không đủ, không đủ a! Yên Yên rốt cuộc đi đâu rồi? Điện thoại cũng không nghe máy. . . Dì nói cho tôi biết nó đi chỗ nào, để tôi đến tìm nó nói chuyện, chuyện trong nhà chúng tôi, dì không hiểu!

Dì Trần đẩy nàng đi ra ngoài: Đới tiểu thư đi đâu, ngay cả bố mẹ ruột, cô ấy cũng không nói cho biết, thì sẽ nói với tôi sao? Cô thử kiếm mấy người bạn thân của cô ấy xem, không chừng bọn họ có thể biết.

Tiễn bước mẹ Đới đi, dì Trần nhìn cửa phòng đang đóng chặt, có chút đau lòng cho cô chủ.

Tiểu cô nương lẻ loi một mình, mặt hủy dung bạn trai bỏ theo người khác, chịu kích thích lớn như vậy, tinh thần có chút không bình thường, mỗi ngày chỉ biết cầm gương, nhìn gương mặt kiến ngươi ta tối ngủ cũng mơ thấy ác mộng, Còn nở nụ cười quái dị. . . Đáng thương, đáng thương a!

Bà thỉnh thoảng hay đến gõ cửa, hỏi một câu: Đới tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?

Bên trong sẽ luôn trả lời: Rất tốt, yên tâm.

Cứ như vậy một tuần trôi qua, mẹ Đới mẫu thật sự không tới cửa nữa, A Yên cũng


/132

TRUYEN VIP.PRO

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status