Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 50 - Chương 26.2

/191


Thủy Triệt đang suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng động ở cửa, chỉ thấy Thủy Khanh Y mặt mày lạnh tanh đang đi tới, nhìn tình hình trong điện, kinh ngạc nói: Không phải Phó công tử đã xuất cung rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở Điện Phi Nguyệt?

Phó Hằng nhìn đáy mắt lướt qua vẻ thất vọng của Thủy Khanh Y, trái tim hơi đập chậm lại, nghi ngờ: Thật sự không phải là nàng ấy?

Cẩn thận dò xét vẻ mặt của Thủy Khanh Y, thấy bộ dạng của nàng thực sự không giống như đang giả vờ, hắn suy nghĩ xem liệu có phải là mình nửa đường bị kẻ thù bắt cóc hay không? Hay là. . . Ánh sáng chợt lóe lên, chẳng lẽ là Bách Lý Ngọc?

Càng nghĩ càng thấy đúng là như thế, người trên giường vốn phải là Bách Lý Ngọc, nhưng mà sau đó lại biến thành hắn, nhất định là Bách Lý Ngọc giở trò quỷ!

Công chúa, thảo dân cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Trong lòng Phó Hằng lo lắng, hắn cũng không muốn Thủy Khanh Y hiểu lầm hắn.

Phó Thiển Hà thấy tiện nhân kia làm ra vẻ như cái gì cũng không biết, trong cổ họng xông lên mùi ngai ngái, cố đè xuống, mới không phun ra ngoài, nhưng đảo mắt nhìn thấy dáng vẻ vội vàng giải thích của Phó Hằng, trong lòng cười lạnh.

Phụ hoàng, mặc dù bọn họ làm chuyện đồi phong bại tục, nhưng Phó công tử là khách của nhi thần, mong rằng phụ hoàng nể mặt nhi thần, tha cho bọn họ một mạng. Thủy Khanh Y chân thành mở miệng cầu cạnh, sao nàng lại không biết đáy lòng của Thủy Triệt phức tạp thế nào chứ? Từ đầu ông đã không hề có ý định xử lý hai huynh muội này, nếu như ông muốn trừng trị, còn có thể sai thái y bắt mạch sao?

Phó Thiển Hà khó có thể tin, tiện nhân kia muốn giở trò gì?

Trong lòng Phó Hằng vui vẻ, nhất định là trong lòng công chúa có hắn. Cảm ơn công chúa đã cầu xin giúp thảo dân.

Y Nhi, ngươi nói với phụ hoàng. . . Thủy Triệt khổ sở nhìn Thủy Khanh Y, thâm ý nơi đáy mắt cho thấy không phải vì người ngoài nên ông mới nói như vậy.

Thủy Khanh Y nhìn bộ dạng kia của Thủy Triệt, thật muốn xông lên giẫm bẹp ông, sau đó phủi tay chạy lấy người, nhưng Phó Hằng không thể chết, hắn còn hữu dụng đối với nàng, tất nhiên phải đòi lại ân tình này.

Phụ hoàng, người phải làm nhiều chuyện tốt tích âm đức (1). Thủy Khanh Y cắn răng nghiến lợi nói.

(1) Âm đức: âm thầm làm việc tốt, người mê tín cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ.

Mặt Thủy Triệt tối sầm, giơ tay lên định sai người kéo hai người này xuống loạn côn đánh chết, nhưng lại nghe thấy Thủy Khanh Y nói tiếp: Thứ phụ hoàng muốn không có ở bên người nhi thần, người hãy tự mình đi nói với hiền tế (2) của người. Tuy rằng lời nói khí phách, nhưng trong lòng Thủy Khanh Y đang rỉ máu.

(2) Hiền tế: con rể

Thủy Triệt hơi suy tư, thấy bộ dạng của Thủy Khanh Y, hiển nhiên là không nói dối ông, vung tay nói: Công chúa đã cầu cạnh, vậy thì tha cho các ngươi một mạng. Dừng một chút, Thủy Triệt nhìn ánh sáng trong đáy mắt của Phó Hằng, nói tiếp: Tội chết có thể miễn tội sống khó tha, Phó ái khanh, ngươi nói nên xử lý như thế nào?

Thần khẩn cầu Hoàng thượng phạt hai mươi trượng. Trong lòng Phó Thành biết, không chịu chút tội thì không thể ra khỏi cung, đây là sự trừng phạt cho sai lầm muốn nhúng chàm tiện nhân Thủy Khanh Y kia của nhi tử.

Phó ái khanh đã nói như thế, trẫm cũng không phạt không được. Thủy Triệt phất tay, sai người dẫn Phó Hằng đi.

Phó Thành tức đến nỗi gần hộc máu, rõ ràng là hắn nói muốn trừng phạt, bây giờ, lại thành mình xin hắn trừng phạt nhi tử, cúi đầu tạ ân, nhìn bóng lưng rời đi của Thủy Triệt và những người liên can, đáy mắt hiện lên vẻ dữ tợn.

. . . . . .

Thủy Khanh Y trở lại Điện Tử Uyển, trông thấy Mạc Vấn đang lo lắng đi qua đi lại.

Lại có chuyện gì? Thủy Khanh Y mệt mỏi xoa huyệt thái dương, nằm ở trên nhuyễn tháp, nàng cảm thấy mấy ngày nay diễn trò dẫn bọn họ vào cuộc, thật hao tổn tinh thần.

Chủ mẫu, chủ tử thực sự bị trúng dược, hiện giờ người đang hôn mê bất tỉnh, cả người giống như lò lửa, người mau đi cứu chủ tử. Lần đầu tiên Mạc Vấn quỳ trên mặt đất cầu xin Thủy Khanh Y, mấy ngày nay cặp phu thê này làm loạn khiến cho hắn lo lắng không yên, vất vả lắm mới yên bình, thì chủ tử lại phát bệnh.

Ngươi nên đi tìm thái y. Thủy Khanh Y lạnh nhạt nói.

Mạc Vấn thật muốn đánh Thủy Khanh Y bất tỉnh rồi mang nàng đi, thực sự muốn gọi tổ tông, mấy ngày nay chiến tranh lạnh với chủ tử, được phân công làm tai mắt trông coi ở trong cung điện, hôm nay, lưới tung ra đã thu lại, vì sao vẫn còn ở giận dỗi?

Chủ mẫu muốn thuộc hạ đưa nữ nhân tới để giải độc cho chủ tử? Mạc Vấn hỏi, vẻ mặt như đưa đám, nếu hắn thực sự tự ý chọn một nữ nhân tới, chủ tử tỉnh lại, nhất định sẽ đánh chết hắn.

Thủy Khanh Y bắt đầu lo lắng, nhớ ra nàng cũng không thấy bóng dáng của Bách Lý Ngọc ở Điện Phi Nguyệt, một chút ánh sáng trong tròng mắt từ từ ảm đạm, tên này thực sự trúng dược rồi sao?

Hắn ở đâu? Thủy Khanh Y ngồi thẳng người, trầm giọng hỏi.

Chủ tử ở Linh Lung Các. Mạc Vấn thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đã đồng ý rồi.

Bóng dáng của Thủy Khanh Y lóe lên, lập tức xuất cung, đến lầu năm của Linh Lung Các, nhìn cánh cửa khép chặt, hít một hơi thật sâu, nàng biết, hôm nay bất luận là Bách Lý Ngọc có trúng độc hay không, chỉ cần nàng bước vào cánh cửa này, nhất định sẽ bị ăn vào bụng.

Thủy Khanh Y nắm lòng bàn tay thật chặt, đẩy cửa ra, đi vào trong phòng ngủ tối đen, giơ tay không thấy được năm ngón, tỏa ra từng hơi thở âm u lạnh lẽo.

Bốn phía tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta hoang mang không biết làm thế nào.

Cả người Thủy Khanh Y run một cái, siết chặt vạt áo trong tay, chậm rãi mò mẫn đi về phía giường, lúc đến gần, bên tai có tiếng hít thở nặng nề truyền tới.

Thủy Khanh Y hơi ngẩn ra, nhớ tới lời Mạc Vấn nói Bách Lý Ngọc bị trúng dược, nghĩ đến sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, tim nàng đập rất nhanh, không khí lạnh lẽo quanh thân, dường trở nên nóng rực.

Không đợi nàng hoàn hồn, cổ tay bị nắm chặt, bị người trên giường kéo mạnh một cái, liền ngã xuống chiếc giường mềm mại, ngay sau đó cơ thể trở nên nặng nề, thân thể nóng hầm hập của Bách Lý Ngọc giống như một ngọn lửa, bao lấy nàng.

Bách Lý Ngọc. . . Trong lòng Thủy Khanh Y hốt hoảng, níu chặt vạt áo của Bách Lý Ngọc. Phát hiện hắn hơi dừng lại, ngay sau đó cúi người xuống, Thủy Khanh Y nhạy bén phát hiện hắn đã tắm rửa, hơi thở trên người rất sạch sẽ, tỏa ra hương sen nhàn nhạt, cực kỳ say lòng người.

Đột nhiên, Thủy Khanh Y nghĩ lại câu nói trong đầu lúc nãy, phát hiện vấn đề ở đâu, nếu như Bách Lý Ngọc trúng dược, làm sao có thể tắm rửa chờ nàng tới giải độc?

Trong nháy mắt, trong lòng nàng dâng lên một cơn lửa giận, tức giận đẩy mạnh Bách Lý Ngọc ra, tức giận nói: Huynh trúng dược?

Bách Lý Ngọc cười khẽ, giọng nói mang theo mê hoặc: Ừ.

Nghe thấy hắn không biết xấu hổ đáp lại, Thủy Khanh Y không thể nhịn được nữa, trong chớp mắt gương mặt dữ tợn, gầm nhẹ: Nói láo!

Thật. Bách Lý Ngọc cúi người khóa chặt Thủy Khanh Y, hai tay chống ở hai bên, hắn không thuận theo nàng, cúi đầu khẽ cắn cánh môi trơn bóng của Thủy Khanh Y: Trúng độc của nàng.

Thủy Khanh Y sững sờ, còn chưa tỉnh táo lại, cơ thể chợt cảm thấy lạnh, quần lụa mỏng đã bị Bách Lý Ngọc xé ra một cách thô bạo, ném xuống đất, đôi môi nóng rực cắn dây yếm, dùng sức kéo, liền đứt ra, trượt xuống một bên.

Thủy Khanh Y sửng sốt, đưa tay bảo vệ ngực theo bản năng, nhưng bị Bách Lý Ngọc nhanh chóng bắt được, cúi đầu khẽ cắn đầu ngón tay của nàng, mơ hồ nói: Rất đẹp.

Bỗng chốc, mặt của Thủy Khanh Y đỏ ửng, giống như quả táo chín, như thiêu như đốt.

Nụ hôn của Bách Lý Ngọc ẩm ướt mà nóng bỏng, giống như hơi thở của hắn, mang theo một loại khát vọng không thể nào khống chế, càng ngày càng vội vã. Bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng chậm chạp có lực, những nơi đi qua, mang theo từng trận tê dại, khiến cho Thủy Khanh Y không khống chế được mà run rẩy.

Nụ hôn nồng nhiệt dần dần di chuyển xuống, lưu lại dấu vết của riêng hắn, Thủy Khanh Y không thể kiềm chế được than nhẹ, hai tay vốn giãy giụa mềm nhũn ra, ôm cả eo cường tráng của Bách Lý Ngọc.

Thiển Thiển. . . Giọng nói khàn mị hoặc vang lên ở bên tai Thủy Khanh Y, lưu luyến hôn trên mặt nàng.

Nụ hôn nóng rực, từ ấn đường, chóp mũi, đến cánh môi, cắn gặm chiếc cằm với đường cong hoàn mỹ, hơi thở càng phả ra nặng nề, Thủy Khanh Y ý loạn tình mê có thể cảm nhận được Bách Lý Ngọc đã động tình.

Hơi mất hồn, bờ môi hơi lạnh phủ trên bờ môi của nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng chậm chạp thăm dò tiến vào trong hàm răng của nàng, làm loạn trong miệng nàng.

Thủy Khanh Y đang trầm luân trong nụ hôn nồng nhiệt của Bách Lý Ngọc thì bắt đầu hoảng loạn, lắc đầu, không ngừng giãy giụa.

Đừng động.


/191

DOC TRUYEN VIP

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status