Thiên Hương Tiêu

Chương 16: Ngọn lửa phục thù đốt cháy lòng băng

/30


"Chuyện báo thù cho minh chủ, tuy là cần người có võ công cao cường, nhưng cũng không phải chỉ có một cách là dùng võ công, mới có thể làm được, hiện nay Thiếu Lâm, Võ Đang là hai phái lớn trong võ lâm, người có thể kháng cự lại hai phái này rất ít, nếu muốn báo thù cho minh chủ, cần phải đi con đường khác, nếu như muốn dùng võ công để tiêu diệt người của hai phái này, chỉ e chuyện này mãi mãi không thể làm được!

Cốc Hàn Hương ngửa mặt nhìn bầu trời đầy sao, trâm tư một lúc lâu, đột nhiên chậm rãi nói:

"Ta phải báo thù cho đại ca, hễ còn sống là phải báo thù, dù cho tâm nguyện này mãi mãi không có ngày đạt được, nhưng ta cũng phải gắng gượng hết sức mình, dù cho thịt nát xương tan cũng không tiếc".

Lời nói của nàng đầy sự kiên quyết.

Chung Nhất Hào thở dài, muốn nói nhưng thôi.

Cốc Hàn Hương ánh mắt long lanh, mặt lộ vẻ kiên nghị chưa từng có, chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt nhìn lên mặt Chung Nhất Hào, lạnh lùng hỏi:

"Ngươi thở dài điều chi? Phải chăng trong lòng đã sợ?".

Chung Nhất Hào nói:

"Dù có báo thù được cho minh chủ hay không, thuộc hạ vẫn mong suốt đời đi theo phu nhân, đợi nghe sai khiến, chết cũng không oán trách".

Cốc Hàn Hương đang lạnh lùng, đột nhiên mỉm cười, nói:

"Tại sao ngươi chịu giúp ta như thế? Phải chăng là vì nhan sắc của ta?".

Nàng thiên sứ sắc đẹp tuyệt luân này đã bắt đầu thay đổi, thay đổi một cách kinh người, dù rằng cách nói chuyện hay con người của nàng đều phát ra một sức mạnh chúa tể, nàng đã bắt đầu bỏ đi sự dịu dàng, sự nhu mì, không chịu khuất phục dưới sự sắp sếp của vận mệnh, tình yêu mãnh liệt đã đốt lên ngọn lửa thù hận, giúp cho nàng kiên cường, nàng không những đã nắm giữ bản thân mình, mà còn phải làm chúa tể của người khác, khiêu chiến với vận mệnh ...

Chung Nhất Hào không ngờ nàng lại hỏi câu ấy, sững sờ rồi nói:

"Điều này, điều này ...".

Cốc Hàn Hương nói:

"Đừng điều này điều nọ nữa, ngươi hãy mạnh dạn nói, ta đã hỏi ngươi, có nói sai cũng không sao ..." nàng tựa như chưa nói hết lời, lại nói tiếp:

"Nhưng ngươi phải nói ra lời từ gan ruột, không được lừa gạt ta". Nói xong, thì ánh mắt vẫn nhìn về Chung Nhất Hào không chớp, trên mặt lộ vẻ nôn nóng.

Nàng bắt đầu trắc nghiệm bản thân, xem thử có dùng sắc đẹp trời phú để nắm giữ vận mệnh của người khác được không.

Từ thiên sứ chuyển sang tà ác, nàng tựa như đã cảm giác được rằng sắc đẹp là sức mạnh duy nhất mà nàng có thể dùng, nhưng nàng không biết sức mạnh ấy lớn bao nhiêu, Chung Nhất Hào là đối tượng đầu tiên để nàng trắc nghiệm sắc đẹp đầy ma lực của mình.

Chung Nhất Hào bị nàng nhìn như thế, bất giác cúi đầu, y vốn cảm thấy rằng mình là người bảo vệ cho nàng, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của nàng, y đột nhiên cảm thấy yếu đuối, vẻ đẹp của nàng khiến cho y trở thành một kẻ bị chinh phục, y lung túng bảo:

"Thuộc hạ không dám ...".

Cốc Hàn Hương mỉm cười hỏi:

"Có phải ngươi đã bị sắc đẹp của ta mê hoặc hay không?".

Chung Nhất Hào im lặng một hồi rồi nói:

"Phu nhân có nhan sắc tuyệt trần, kẻ ngất ngây vì nhan sắc của phu nhân, đâu chỉ một mình thuộc hạ!".

Cốc Hàn Hương mỉm cười nói:

"Lời này có thực không?".

Chung Nhất Hào nói:

"Muôn ngàn lần đều đúng, chữ nào cũng từ gan ruột".

Cốc Hàn Hương hít một hơi nói:

"Nếu quả thực như thế thì rất tốt".

Chung Nhất Hào nghe xong thì hơi bất ngờ, ngạc nhiên hỏi:

"Tốt cái gì?".

Cốc Hàn Hương không trả lời mà hỏi rằng:

"Ngươi giò đây có mệt không?".

Chung Nhất Hào nói:

"Không mệt, phu nhân có chuyện gì?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Chúng ta lên đỉnh núi chôn thi thể của đại ca!".

Rồi bước về phía trước.

Nàng vẫn chưa hết mệt nhọc, tinh thần và sức lực đã xuống dốc, trèo được mấy chục trượng thì cảm thấy không đủ sức nữa, cứ thở dốc, lúc trèo lên thì trông rất yếu đuối.

Chung Nhất Hào vội vàng đến sát bên nàng nói:

"Phu nhân, có cần thuộc hạ đỡ không?".

Cốc Hàn Hương quay đầu mỉm cười, chầm chậm đưa tay bám vào vai Chung Nhất Hào, dịu dàng nói:

"Ta quả thực rất mệt, đi không nổi nữa, tốt nhất ngươi hãy bế ta lên".

Chung Nhất Hào nghe thế thì sững sờ, vui mừng nói:

"Phu nhân xin thứ cho thuộc hạ phóng túng". Rồi một tay ôm ngay eo Cốc Hàn Hương, tung mình vọt lên phía trên đỉnh núi.

Nàng tựa như có ý muốn biểu hiện một chút thành tựu công phu khinh công của mình, một hơi đã vọt lên đỉnh núi cao cả trăm trượng.

Cốc Hàn Hương nhoẻn miệng cười, khen rằng:

"Thuật khinh công của ngươi, ngoài đại ca ta ra, ta thấy ngươi là người giỏi nhất".

Chung Nhất Hào cười nói:

"Phu nhân đã quá khen".

Cốc Hàn Hương chậm bước đến bên thi thể của Hồ Bách Linh, ngồi xuống, hạ giọng cầu khấn:

"Hương hồn đại ca nếu có linh thiêng, hãy giúp muội báo thù cho huynh". Rồi đột nhiên cảm thấy có nỗi hổ thẹn dâng lên trong lòng, thầm nhủ rằng:

"Xương cốt của đại ca chưa lạnh, mình đã để cho người ta ôm ấp, làm sao đối mặt với chàng ...".

Yù nghĩ ấy vừa hiện lên đã biến mất, mau chóng bị ngọn lửa phục thù xua đuổi.

Chung Nhất Hào bước tới, lạy ba lạy về phía thi thể của Hồ Bách Linh, tuy không nói lời nào, nhưng trong lòng y cảm thấy hổ thẹn với nhân vật anh hùng lòng dạ nhân từ này, chỉ cảm thấy bàng hoàng bất an, muốn mượn mấy lạy này để giảm đi nỗi áy náy trong lòng.

Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Cốc Hàn Hương:

"Ngươi hãy chôn thi thể của đại ca ta dưới băng tuyết!". Giọng nói tuy dịu dàng đến động lòng người, nhưng trong ngôn từ lại hàm chứa quyền uy của mệnh lệnh.

Chung Nhất Hào chậm rãi đứng dậy, tháo thanh miến đao ở eo ra, bắt đầu đào bới, một lúc sau đã đào được một hố băng rất sâu.

Chung Nhất Hào đặt thanh miến đao xuống đất, ôm thi thể của Hồ Bách Linh bỏ vào trong hố băng, tung mình nhảy vọt lên, đang định lắm băng xuống, đột nhiên Cốc Hàn Hương kêu:

"Khoan đã, ta phải xuống đó nhìn đại ca lần nữa". Chậm rãi bước tới, tung mình vọt xuống dưới hố, hạ giọng kêu:

"Đại ca". rồi cúi người đưa tay sửa sang quần áo cho chàng.

Khi ngón tay chạm vào ngực chàng, thấy có một vật tròn tròn, lấy ra xem thì đó là một viên ngân cầu to khoảng bằng một trái long nhãn, trên viên ngân cầu này tựa như có khắc hoa văn, đáng tiếc là trong đêm tối, không thấy rõ đó là hình điêu khắc gì? Trong lòng thầm nhủ:

"Đại ca không để lại cho mình di vật gì, viên ngân cầu này trông rất hay, chi bằng cứ giữ lấy nó, ngày sau khi nhớ đến chàng có thể lấy ra ngắm nhìn". Rồi tiện tay bỏ viên ngân cầu vào trong túi, sửa sang xong quần áo trên người Hồ Bách Linh thì nhảy vọt ra khỏi hố tuyết.

Chung Nhất Hào nói:

"Có thể lấp băng chưa?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Có thể lấp".

Chung Nhất Hào đẩy băng xuống, không bao lâu thì đã lắp đầy hố băng.

Cốc Hàn Hương chỉ về một một gốc tùng cách đó mấy trượng nói:

"Đời cây tùng ấy đến đây!".

Chung Nhất Hào nhặt thanh miến đao, cười nói:

"Nếu không có thanh miến đao này, thuộc hạ dù có giỏi hơn cũng khó chuyển gốc tùng đến đây". Rồi bước sải qua, dùng thanh miến đao moi quanh gốc tùng rồi nhổ cả gốc lẫn rễ lên.

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

"Hãy trồng xuống bên cạnh thi thể của đại ca ta, ngày sau ta sẽ dễ dàng tìm thấy nơi chôn chàng".

Đạo nhân im lặng không nói, lại đào một cái lỗ rồi chôn gốc tùng xuống bên cạnh thi thể của Hồ Bách Linh.

Võ công của y tuy giỏi, nhưng đang vừa đói vừa lạnh, liên tục làm nhiều chuyện như thế này, cũng có chút mệt nhọc, nên hơi thở dốc.

Cốc Hàn Hương đợi y trồng xong gốc tùng, chậm rãi bước tới, đưa mắt nhìn quanh, nhoẻn miệng cười, nói:

"Ngươi đã cực khổ! Có cảm thấy mệt không".

Chung Nhất Hào hít một hơi dài, cười:

"Tuy có chút mệt, nhưng không đáng lo, nghỉ một lát thì sẽ khỏe lại, nơi này khí hàn gió lạnh, phu nhân không nên ở lâu". Chàng biết nội công của nàng không có nền tảng, dưới tiết trời lạnh lẽo thế này, khó chịu được bao lâu.

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

"Khi ta bế đại ca, không hề cảm thấy lạnh lẽo, giờ đây có chút giá lạnh, chúng ta mau xuống núi!" rồi bước đi về phía trước.

Chung Nhất Hào đuổi theo hạ giọng nói:

"Có cần thuộc hạ bế phu nhân xuống không?".

Cốc Hàn Hương quay đầu lại mỉm cười rồi gật nhẹ.

Lúc trước lòng dạ nàng thanh khiết, tuy nhan sắc tuyệt thế, nụ cười làm người ngất ngây, nhưng khi cười chỉ đẹp chứ không lẳng lơ, người khác dù cho mê mẩn trước nụ cười của nàng, cũng chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp đáng yêu, quyết không dám nổi lên lòng tà ...

Nhưng trong một đêm ngắn ngủi này, tấm lòng thanh khiết của nàng đã bị ngọn lửa phục thù mãnh liệt che lấp, lòng dạ của nàng trở nên đen tối, khi quay đầu lại mỉm cười, nụ cười ấy vừa đẹp mà vừa lẳng, khiến cho người ta phải giật mình.

Chung Nhất Hào bị cuốn hút bởi nụ cười câu hồn đoạt phách ấy, sững người ra rồi đột nhiên đưa hai tay ôm chắc lấy eo của Cốc Hàn Hương.

Hành động xuất phát từ tà niệm ấy của y, không những nhanh chóng, mà còn mạnh mẽ dị thường, không hề có ý tiếc ngọc thương hoa.

Cốc Hàn Hương bị y ôm chặt ngay eo, đau đến nỗi kêu lên một tiếng, nói:

"Ngươi hãy nhẹ tay một chút!".

Rồi vùng mạnh ra.

Nhưng đôi tay của Chung Nhất Hào rất mạnh mẽ, nàng tuy ráng gắng gượng vùng vẫy, nhưng khó thoát ra được, chỉ cảm thấy một nỗi uất ức dâng lên trong lòng, ngã vào người Chung Nhất Hào, khóc òa lên.

Sự thay đổi này quá bất ngờ đối với Chung Nhất Hào, trong nhất thời lòng dạ bàng hoàng, không biết thế nào mới phải, sững người ra một lúc, đột nhiên cảm thấy người buốt giá, biết không nên ở lâu nơi này, trước tiên bế nàng xuống đỉnh núi, tìm một nơi tránh gió rồi nói tiếp. Yù nghĩ ấy vừa lướt qua, cũng không nói gì, bế Cốc Hàn Hương phóng thẳng xuống đỉnh núi.

Cốc Hàn Hương tựa như đao thương vô hạn, chỉ khóc to chứ không hỏi Chung Nhất Hào định đưa nàng đi đâu.

Chung Nhất Hào chạy một mạch xuống khỏi đỉnh núi, bế Cốc Hàn Hương đến một nơi khuất gió, đặt xuống rồi nói:

"Phu nhân đừng khóc nữa, hành động của thuộc hạ quá vô lễ, mong được trách phạt".

Cốc Hàn Hương chầm chậm đưa tay áo, lau nước mắt trên mặt, chép miệng:

"Đó cũng chẳng phải là cái sai của một mình huynh, nếu ta không bảo huynh bế ta, cũng không đến nỗi xảy ra chuyện này".

Chung Nhất Hào đột nhiên bật cười điên cuồng:

"Tại hạ đã sớm động lòng trước nhan sắc của phu nhân, đời này kiếp này chỉ e khó kìm chế nổi ...".

Cốc Hàn Hương nói:

"Đừng gọi ta như thế".

Chung Nhất Hào đột nhiên ngừng cười, sững người, nói:

"Vậy ta gọi phu ..." đột nhiên ngừng lại đổi giọng nói:

"Tại hạ phải xưng hô với nàng thế nào?".

Cốc Hàn Hương thở dài buồn bã, nói:

"Đại ca của ta là nhân vật anh hùng, xương cốt của chàng chưa lạnh, ta đã bội phản chàng, còn có mặt mũi nào làm thê tử của chàng, huynh vẫn cứ gọi ta là phu nhân, ta làm sao có thể ...".

Nàng hơi ngừng một lát rồi nói:

"Huynh hãy gọi tên ta! Hồ phu nhân nay đã chết, trái tim của nàng đã đi cùng đại ca yên ngủ dưới suối vàng, chỉ còn lại một cái xác không hồn mà thôi ...".

Chung Nhất Hào ngửa mặt nhìn trời, hít một hơi, lặng lẽ không nói.

Cốc Hàn Hương cười to nói:

"Chung Nhất Hào, huynh có biết tại sao muội phải sống trên đời này không, một cái xác không hồn thì dù có sống cũng đau khổ hơn chết gấp ngàn vạn lần!".

Chung Nhất Hào nói:

"Điều này tại hạ không đoán ra".

Cốc Hàn Hương nói:

"Ta để lại cái thân xác này, là muốn báo thù cho trượng phu, ta sẽ bất chấp thủ đoạn, giết chết những kẻ đã hãi đại ca ta, không biết huynh có chịu giúp ta hay không?".

Chung Nhất Hào trầm ngâm một lúc nói:

"Dù chết cũng không từ".

Cốc Hàn Hương nhíu mày, nói:

"Tại sao nói thế?".

Chung Nhất Hào cười nói:

"Tại hạ tánh tình cuồng ngạo, ngoài ân sư ra, trên đời này không có ai đáng cho tại hạ bội phục ...".

Cốc Hàn Hương nói:

"Vậy tại sao huynh giúp đại ca ta, đoạt chức minh chủ lục lâm?".

Chung Nhất Hào nói:

"Vì phu nhân".

Cốc Hàn Hương ngạc nhiên nói:

"Lúc đó đại ca ta vẫn còn sống, trước kia chúng ta không hề quen nhau".

Chung Nhất Hào nói:

"Vừa mới gặp mặt đã ngất ngây trước nhan sắc của phu nhân".

Cốc Hàn Hương chép miệng:

"Nếu đại ca không chết, chả lẽ huynh cũng đối với ta như thế".

Chung Nhất Hào nói:

"Hồ minh chủ đại nhân đại nghĩa, sau khi quen biết với ngài, tại hạ sinh lòng kính ngưỡng đối với ngài ... ngài tuy rất đáng khâm phục, nhưng muốn tại hạ cam lòng nghe lệnh, đó là chuyện không thể ...".

Cốc Hàn Hương thở dài một tiếng nói:

"Ta đã hiểu, nói đi nói lại, huynh vẫn là vì ta cho nên mới nghe lời của đại ca ta".

Chung Nhất Hào nói:

"Không sai, trong đời tại hạ, chưa bao giờ động lòng trước nữ sắc, nhưng vừa mới gặp nàng, thì tinh thần đã giao động, không thể tự khống chế tình cảm của mình".

Cốc Hàn Hương đột nhiên nghiêm mặt, nói:

"Huynh đối với ta một tấm chân tình, ta cũng không muốn lừa gạt huynh, chân tình của ta đã chôn cùng với đại ca xuống dưới suối vàng, sau này chẳng thể thương yêu một ai nữa".

Chung Nhất Hào đột nhiên thở dài, buồn bã nó:

"Chả lẽ nàng đối với ta một chút tình ý cũng chẳng có sao?".

Cốc Hàn Hương nghiêm mặt nói:

"Nếu ta đối với huynh không có một chút tình ý nào, cũng không thể nói với huynh những lời này ...".

Nàng ngửa mặt nhìn bầu trời đầy sao, buồn bã nói tiếp:

"Ngưu Lang, Chức Nữ tuy một năm mới gặp nhau một lần, nhưng ngàn vạn năm sau họ vẫn có thể gặp nhau, còn ta và đại ca thì người ma khác đường, không còn ngày gặp lại nữa ...".

Chung Nhất Hào tựa như xúc động trước mối chân tình của Cốc Hàn Hương, thở dài, nói:

"Hồ minh chủ có tri kỷ như thế này, y chết xuống suối vàng nhưng cũng có thể nhắm mắt, nếu tại hạ được nàng thương yêu như thế, dù lập tức tan xương nát thịt cũng không hề nuối tiếc".

Cốc Hàn Hương cười thê lương nói:

"Niệm tình huynh chôn thi thể của đại ca, ta không muốn lừa gạt huynh, huynh hãy mau đi khỏi nơi này, còn cái ơn huynh đã chôn đại ca của ta, ngày sau ta sẽ báo đáp huynh". Chậm rãi quay người bước đi.

Chung Nhất Hào thở dài, đuổi theo nói:

"Nàng đi đâu?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Ta phải đi tìm người có thể giúp ta báo thù cho đại ca".

Chung Nhất Hào cười lớn nói:

"Theo tại hạ biết, trong võ lâm hiện nay, không có cao thủ nào đã từng thắng hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang ... y ngừng một lát rồi nói tiếp:

"Dù cho có, những người này đều đã mai danh ần tích, thâm tàn bất lộ, trời đất mênh mông, nàng là một phụ nữ không hề có kinh nghiệm giang hồ, đi đâu mà tìm?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Ta đã biết phải tìm như thế nào, không cần huynh nhọc lòng".

Chung Nhất Hào đột nhiên bước tới, chặn ngang đường, nói:

"Nàng đi như thế này sao?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Vậy phải làm thế nào?".

Chung Nhất Hào nói:

"Đường xa vời vợi, gian nan khó lường, nếu tại hạ không theo nàng, chỉ e nàng cũng khó ra khỏi núi".

Cốc Hàn Hương cười nói:

"Nam nữ trẻ tuổi cùng nhau đi trên giang hồ, chỉ e người khác đều coi chúng ta là một đôi tình nhân ...".

Chung Nhất Hào nói:

"Nhưng tại hạ tự hào vì điều ấy".

Cốc Hàn Hương nói:

"Vậy thì ta sẽ khổ, người ta tưởng rằng chúng ta là một đôi tình nhân, ta làm sao có thể tìm người có võ công cao cường?".

Chung Nhất Hào sững người, nói:

"Nàng tìm bọn họ như thế nào?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Dù kẻ ấy là ai, chỉ cần có thể báo thù cho đại ca, ta sẽ gả cho y!".

Chung Nhất Hào tưởng mình nghe không rõ, sửng sốt nói:

"Cái gì?".

Cốc Hàn Hương cười:

"Trái tim của ta đã sớm xuống dưới suối vàng cùng với đại ca, thân này chỉ là một cái vỏ không hồn, ta đã không còn tình yêu nữa".

Chung Nhất Hào mặt đổi sắc, chụp lấy tay Cốc Hàn Hương, kéo một cái, thân người của Cốc Hàn Hương xoay một vòng.

Cốc Hàn Hương đã hoàn toàn thay đổi, nàng tựa như đã mạnh dạn hơn nhiều, lực kéo của Chung Nhất Hào tuy rất mạnh, nhưng nàng không hề sợ hãi.

Chung Nhất Hào kéo nàng hai vòng, tựa như khí giận đã giảm đi nhiều, buông cánh tay của Cốc Hàn Hương ra, cười lạnh nói:

"Nếu như nàng muốn đi con đường dâm tiện, tại hạ cũng chẳng còn cách nào nữa".

Cốc Hàn Hương đột nhiên mỉm cười, chậm rãi bước tới, dựa vào trong lòng Chung Nhất Hào, dịu dàng nói:

"Vừa rồi huynh chỉ cần buông tay, ta sẽ tan xương nát thịt".

Chung Nhất Hào chỉ cảm thấy một thân hình mềm mại dựa vào, nụ cười xinh đẹp ấy như hoa tươi nở rộ, da thịt chạm vào nhau, lập tức trong lòng xao xuyến, một thứ tình cảm ngọt ngào dâng lên trong lòng y.

Chỉ nghe y thở dài một tiếng, hai tay ôm chặt lấy thân hình của Cốc Hàn Hương, hai dòng nước mắt tuôn rơi, hạ giọng nói:

"Thuộc hạ nguyện làm kẻ tôi tớ, mong suốt đời đi bên cạnh nàng, nghe nàng sai khiến".

Cốc Hàn Hương cố thoát ra khỏi đôi tay của Chung Nhất Hào, nói:

"Huynh quả thật muốn đi theo ta?".

Chung Nhất Hào cảm thấy trước ngực như bị giáng một đòn rất mạnh, giọng nói có chút run rẩy:

"Mong có thể được gặp ...".

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

"Ý ta muốn nói tìm người có thể báo thù cho đại ca, dù cho người ấy là già hay trẻ, xấu hay đẹp, chỉ cần có thể báo thù cho đại ca, ta sẽ hiến thân cho y, huynh đi theo ta như thế, khi ta gả cho người khác, trong lòng huynh không khó chịu sao? Chao ôi! Huynh đối xử tốt với ta, ta mới khuyên huynh như thế, nếu ta không có một chút tình ý nào với huynh thì cũng không cần nói với huynh những điều này!".

Chung Nhất Hào nói:

"Đa tạ tấm lòng của nàng, nhưng tình này đã đeo đẳng mãi trong ta, một khi chia tay với nàng, người đông kẻ tây, cái khổ của nỗi mong nhớ thật khiến cho ta khó chịu nổi".

Cốc Hàn Hương cừơi rằng:

"Lòng ta đã thuộc về kẻ khác, chỉ đành phụ tấm chân tình, thân này chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn, chả lẽ huynh chỉ yêu nhan sắc của ta hay sao?".

Chung Nhất Hào buồn bã nói:

"Rượu không làm say người mà người tự say, nhan sắc không mê hoặc người mà người tự mê hoặc, đa tạ đã khuyên nhủ, nhưng tại hã không kìm chế nỗi mình nữa".

Cốc Hàn Hương chép miệng:

"Huynh tự tìm cái khổ, ta cũng chẳng còn cách nào nữa".

Chung Nhất Hào cúi đầu trầm tư một hồi, nói:

"Cứ như thế! Trước khi nàng tìm ra người có thể báo thù cho minh chủ, tại hạ tạm thời đi theo, một là có thêm cơ hội được gẫn gũi nàng, hai là làm kẻ tôi tớ bảo vệ cho nàng".

Cốc Hàn Hương hơi trầm ngâm, nói:

"Thôi được!" rồi đưa mặt tới ...

Chung Nhất Hào vừa tiếp xúc với mặt của nàng, đột nhiên cảm thấy máu huyết trong toàn thân chảy rần rật, lại ôm Cốc Hàn Hương vào trong lòng.

Cốc Hàn Hương thấy hai mắt y đỏ rực, mặt như bốc lửa, mới giật thót người, nói:

"Chung Nhất Hào, huynh làm gì?".

Chung Nhất Hào nói:

"Nàng đã không có lòng thủ tiết, thuộc hạ phải ...".

Đột nhiên nghe một tràng cười lớn truyền đến, nói:

"Ngươi muốn làm gì? Mau buông sư tẩu của ta xuống!".

Chung Nhất Hào quay mặt nhìn qua, chỉ thấy Mạch Tiểu Minh tay cầm thanh bảo kiếm phóng tới.

Sau lưng y là Dư Diệc Lạc, Miêu Tố Lan và Vạn Ánh Hà.

Lúc này Mạch Tiểu Minh cầm thanh kiếm bước đến gần Chung Nhất Hào, mũi kiếm chĩa về phía Chung Nhất Hào nói:

"Mau lấy binh khí ra!".

Chung Nhất Hào cũng đã từng động thủ với y, biết y kiếm thuật cao cường, nếu dùng tay không đấu với y, thì không thể kháng cự nổi, lập tức rút thanh miến đao ở eo ra, lạnh lùng nói:

"Đêm nay tốt nhất chúng ta phải phân thắng bại".

Mạch Tiểu Minh cười nói:

"Hay lắm!" rồi đâm một kiếm đến.

Chung Nhất Hào quát lớn một tiếng, giơ ngang đao quét ra, đao và kiếm giao nhau, vang lên tiếng kêu đinh tai nhức óc.

Cốc Hàn Hương đột nhiên bước về phía trước hai bước, nói:

"Các người không cần đánh nữa! Mau thu lại binh khí".

Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh đều quay mặt về phía Cốc Hàn Hương, thu binh khí trong tay lại.

Chung Nhất Hào đột nhiên rút lấy chiếc khăn ở eo ra che lên mặt xoay người bỏ đi.

Dư Diệc Lạc kêu lớn:

"Chung huynh, hãy dừng bước lại trong chốc lát, huynh đệ có lời cần nói".

Chung Nhất Hào đáp mà không quay đầu lại:

"Dư huynh nếu có nhớ đến minh chủ đại nhân đại nghĩa của chúng ta, hãy chăm sóc cho phu nhân, hôm nay huynh đệ cáo biệt, ngày sau không còn gặp lại nữa". Y vừa nói vừa đi, nói đến đây thì người đã cách xa bốn năm trượng, trong màn đêm chỉ thấy thấp thoáng một bóng đen.

Cốc Hàn Hương đột nhiên cảm thấy không nên để cho y đi, cao giọng kêu:

"Chung Nhất Hào, mau dừng lại cho ta".

Bóng người ấy đột nhiên ngừng bước, từ xa nói vọng lại:

"Phu nhân có gì sai bảo?".

Cốc Hàn Hương cao giọng nói:

"Ta có lời muốn nói với huynh". Chậm rãi bước đến.

Vạn Ánh Hà sợ nàng gặp bất trắc, cúi người nhặt thanh bảo kiếm chạy theo.

Cốc Hàn Hương nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nói:

"Đừng theo ta".

Vạn Ánh Hà sững người, chỉ đành ngừng bước.

Cốc Hàn Hương đột nhiên bước nhanh đến phía bên cạnh Chung Nhất Hào, giơ tay lột khăn che mặt của y xuống, chậm rãi nhắm hai mắt, môi dịu dàng nói:

"Huynh quả thực muốn bỏ đi sao?".

Chung Nhất Hào nói:

"Có đứa trẻ ấy và Dư Diệc Lạc bảo vệ, nơi này đã không cần đến tại hạ nữa".

Cốc Hàn Hương mỉm cười:

"Đứa trẻ ấy chẳng qua chỉ mười ba tuổi, chẳng hiểu gì chuyện đời, huynh tức giận với hắn làm gì?".

Rồi hôn nhẹ lên má Chung Nhất Hào một cái, nói tiếp:

"Giờ đây huynh có muốn đi nữa không?".

Chung Nhất Hào như ngất ngây, thở dài một tiếng:

"Không đi nữa!".

Ngay lúc ấy, Dư Diệc Lạc, Miêu Tố Lan. Vạn Ánh Hà đều đã đuổi tới.

Con người của Cốc Hàn Hương nhỏ bé, đứng đối diện với Chung Nhất Hào, hoàn toàn bị thân người của y che khuất, cũng che khuất hành động hôn lên má của nàng.

Dư Diệc Lạc bước tới, ôm quyền nói:

"Mong Chung huynh hãy nể mặt cố minh chủ, đừng làm khó phu nhân trong lúc này ...".

Y thở dài một tiếng, nói tiếp:

"Hoắc Nguyên Kha lòng dạ khó lường, đã sớm có ý muốn đọat chức minh chủ, Chung huynh ở lại nơi này, có thể khiến cho y e ngại, không dám ra tay bừa bãi, chúng ta cũng dễ dàng sắp xếp".

Chung Nhất Hào mỉm cười, nói:

"Đã như thế, huynh đệ quyết ở lại nơi này".

Dư Diệc Lạc sững người, lòng nhủ thầm:

"Kẻ này trước nay lạnh lùng kiêu ngạo, nói một không hai, thế mà hôm nay vừa khuyên đã nghe theo. Mình vốn nghĩ phải phí nhiều lời mới có thể khuyên y ở lại được, không ngờ lại dễ dàng như thế này".

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn mọi người, cừơi nói:

"Chúng ta hãy mau trở về cốc!".

Miêu Tố Lan thấy nàng cười nói vui vẻ, tựa như không có gì đau buồn, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, chỉ là không tiện truy vấn, chỉ đành im lặng không nói.

Cốc Hàn Hương xoay người bước về phía trước, bọn Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà, Mạch Tiểu Minh, Dư Diệc Lạc, Chung Nhất Hào nối đuôi đi theo sau.

Bước vào Mê Tông Cốc, có không ít người nghênh đón nàng, phần lớn là thủ hạ của Chung Nhất Hào, những nhân vật lục lâm miền Giang Bắc.

Cốc Hàn Hương cũng không để ý ai đã đón nàng, cứ đi thẳng về nơi ở.

Lúc này, trời đã sáng, Chung Nhất Hào đã bịt mặt trở lại.

Trong thời gian một đêm, La Phù Nhất Tẩu Hoắc Nguyên Kha không biết đã làm gì, mà khi vào cốc không gặp y và Lĩnh Nam Nhị Kỳ.

Cốc Hàn Hương đến trước cánh cổng tre, lòng đột nhiên do dự, không biết có nên để bọn Chung Nhất Hào vào hay không, đây là nơi khuê các của nàng.

Nàng trầm ngâm một lúc, đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng, nói:

"Chung Nhất Hào, huynh hãy triệu tập người trong cốc đến Tụ nghĩa sảnh chờ ta".

Chung Nhất Hào sững người, nói:

"Phu nhân, giờ đây tình thế không rõ ràng, đợi thuộc hạ đi điều tra rồi sẽ về trả lời".

Cốc Hàn Hương lắc đầu nói:

"Không cần y, có thể gọi được bao nhiêu người thì tính bấy nhiêu".

Chung Nhất Hào nói:

"Phu nhân không nên mạo hiểm, để thuộc hạ bố trí xong thì sẽ cho người mời phu nhân".

Miêu Tố Lan hạ giọng nói:

"Chung phó minh chủ nói không sai, phu nhân không nên cố chấp".

Cốc Hàn Hương nói:

"Chúng ta chưa kịp bố trí, chỉ e người khác đã ra tay".

Chung Nhất Hào sững người, nhủ thầm:

"Nàng đột nhiên trở nên quyết đoán như thế này". Thế rồi trả lời:

"Thuộc hạ sẽ đi triểu tập thuộc hạ trong cốc, phu nhân hãy nghỉ ngơi một chốc". Rồi xoay người bước nhanh ra.

Cốc Hàn Hương nhìn Mạch Tiểu Minh mỉm cười, nói:

"Đệ giữ ở ngoài cốc, bất cứ ai muốn gặp ta, đều phải thông báo".

Mạch Tiểu Minh cười nói:

"Được! nếu có người không nghe lời đệ, đệ sẽ giết y, được không?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Giết y xong thì đem đầu vào gặp ta".

Mạch Tiểu Minh nói:

"Nhớ rồi, sư tẩu hãy yên tâm nghỉ ngơi".

Cốc Hàn Hương bước vào trong.

Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà dợm bước vào trong, Mạch Tiểu Minh đột nhiên quát lớn một tiếng, rút thanh bảo kiếm trên lưng ra nói:

"Đứng lại".

Miêu Tố Lan hơi ngạc nhiên nói:

"Ngươi muốn làm gì?".

Mạch Tiểu Minh cười nói:

"Các người không nghe lời căn dặn của sư tẩu ta lúc nãy hay sao? Bất cứ ai muốn gặp sư tẩu thì trước tiên phải thông báo cho ta một tiếng".

Miêu Tố Lan mặt đổi sắc, nói:

"Tuổi tác vẫn còn nhỏ, sao ngông cuồng quá thể?".

Mạch Tiểu Minh nói:

"Thế nào, nếu trong lòng không phục thì cứ thử xem sao, coi ta có thể chặn ngươi hay không?".

Đột nhiên nghe giọng nói của Cốc Hàn Hương vọng ra:

"Hai người này đều là người thân cận nhất của ta, bọn họ ra vào không được ngăn cản".

Mạch Tiểu Minh rút thanh bảo kiếm lại, nói:

"Phu nhân có lệnh, các người hãy vào!".

Miêu Tố Lan kéo Vạn Ánh Hà bước vào trong, trong lòng thầm ngạc nhiên, chuyện Mạch Tiểu Minh ngăn cản, Cốc Hàn Hương sớm đã biết, tại sao không ngăn lại ...

Đang suy nghĩ thì đã vào trong đại sảnh.

Quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Cốc Hàn Hương đã cởi bộ y phục màu đen bên ngoài, chỉ mặc bộ y phục lót, nằm vội trên giường, vẫy tay gọi hai người:

"Các người mau vào đây, ta có điều muốn nói!".

Cửa phòng ngủ của nàng mở rộng, chỉ cần vào sảnh, sẽ có thể thấy được phòng ngủ của nàng.

Miêu Tố Lan ngạc nhiên bởi hành động bạo dạn của nàng, hít dài một hơi, chậm rãi bước vào, nói:

"Phu nhân có gì căn dặn?".

Chỉ nghe Cốc Hàn Hương nhẹ thở dài, nói:

"Hai người các ngươi thấy ta như thế này, nhất định sẽ cho rằng ta rất hạ tiện, đúng không?".

Miêu Tố Lan nói:

"Điều này, thuộc hạ cũng không dám nghĩ bừa, nhưng phu nhân ăn mặc như thế này, lại gọi bọn chúng tôi vào, rõ ràng đã có dụng tâm?".

Cốc Hàn Hương gật đầu nói:

"Lan tỷ tỷ quả thật rất thông minh, vừa đoán đã trúng, ta muốn nhờ hai người làm người chứng kiến cho ta ...".

Ánh mắt của nàng chậm rãi nhìn về phía Vạn Ánh Hà, buồn bã nói:

"Hà nhi, con thấy ta như thế này, trong lòng chắc là chán ghét ta lắm phải không?".

Vạn Ánh Hà suy nghĩ hồi lâu rồi nói:

"Hà nhi là vãn bối, hiểu chuyện không nhiều, không dám nghị luận trưởng bối ..." nàng nghĩ một hồi, tựa như cảm thấy lời chưa nói hết ý, lạnh lùng nói tiếp một câu:

"Dù sao Hồ thúc thúc đã chết, không còn ai quản thúc được thẩm thẩm nữa".

Cốc Hàn Hương mỉm cười thê lương, nói:

"Khi Hồ thúc thúc của con còn sống, ta chưa bao giờ thấy chàng làm chuyện thương thiên hại lý, nhưng nay chàng đã chết, mà lại chết thê thảm như thế!".

Vạn Ánh Hà đột nhiên dâng lên trong lòng nỗi phẫn nộ, lạnh lùng hừ nói:

"Nếu Hồ thúc thúc không chết, thẩm thẩm đâu có phóng đãng như thế này ..." đột nhiên cảm thấy lời của mình quá nặng, vội vàng im lặng không nói.

Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, Miêu Tố Lan lách người một cái, mau chóng đóng lại cửa phòng, hỏi:

"Ai?".

Ngoài cửa vọng vào giọng nói của Mạch Tiểu Minh:

"Ta đây, sư tẩu có trong đấy không?".

Cốc Hàn Hương lau nước mắt trên má, hỏi:

"Chuyện gì?".

Mạch Tiểu Minh nói:

"Có một đại hán trung niên muốn gặp phu nhân".

Cốc Hàn Hương nói:

"Ngươi bảo y chờ một lát rồi vào!".

Mạch Tiểu Minh nói:

"Y mãi mãi không vào được".

Cốc Hàn Hương trong nhất thời không hiểu được hàm ý lời nói của y, ngạc nhiên hỏi:

"Tại sao?".

Mạch Tiểu Minh cười khanh khách nói:

"Bởi vì y đã bị đệ giết!".

Cốc Hàn Hương nói:

"Y tên là gì?".

Mạch Tiểu Minh nói:

"Y không nói, đệ bảo y đợi một lát bên ngoài, khi vào thông báo cho y, y lại dám đi theo sau, bị đệ một kiếm chém bay đầu, sư tẩu có cần nhìn hay không?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Hiện ta đang có việc, không thể ra ngoài gặp ngươi, còn đầu người ấy thì cứ để ngoài cửa sảnh".

Mạch Tiểu Minh cười nói:

"Tiểu đệ tuân lệnh".

Bước chân dần xa.

Cốc Hàn Hương nói:

"Vì báo thù cho đại ca, ta đã quyết định không tiếc cái xác không hồn này, ta muốn dùng hàng trăm hàng ngàn mạng người để bù đắp cái chết của đại ca, nhưng trái tim của ta vẫn mãi mãi thuộc về đại ca".

Miêu Tố Lan nhẹ thở dài:

"Hồ minh chủ anh hùng khí độ, lòng dạ lỗi lạc, cái chết của ngài quả thực khiến cho người ta thương tiếc không nguôi ...".

Đột nhiên nghe giọng nói của Mạch Tiểu Minh truyền đến:

"Đệ đã giết hai tên, có thể đặt ở ngoài cửa sảnh hay không?".

Cốc Hàn Hương đang nghĩ chuyện khác, cũng không nghe rõ y nói gì, thuận miệng trả lời:

"Đặt ở đấy!".

Chỉ nghe tiếng cười khanh khách của Mạch Tiểu Minh truyền vào trong phòng, tự nói rằng:

"Hành lanh này không dài quá một trượng, xem ra cho đến trưa thì không còn chỗ đặt đầu người nữa".

Cốc Hàn Hương buồn bã thở dài, nói:

"Ta đem tâm sự trong lòng nói cho hai người nghe, cầu mong hai người tha thứ cho ta, sau đó nhờ hai người làm một chuyện".

Miêu Tố Lan nói:

"Phu nhân có chuyện gì, xin hãy cứ căn dặn, khách sáo như thế chúng tôi làm sao gánh vác nổi?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Từ ngày ta và đại ca kết tóc se duyên, chưa bao giờ nghĩ rằng chàng sẽ rời xa ta, chàng thương yêu ta, tình như biển sâu, bất luận là chuyện gì, chàng vẫn không hề lỡ hẹn với ta, giờ đây ta vẫn không tin rằng chàng quả thực đã rời xa ta mà đi ...".

Hai dòng nước mắt trên má nàng tuôn rơi, giọng nói của nàng càng trở nên thê lương hơn:

"Nhưng ta đã tận mắt thấy thi thể của chàng, thấy chàng bị người ta giết như thế nào, chàng đã quên mình cứu bọn chúng, thế nhưng bọn chúng đã giết hại chàng".

Nói đến đây thì nước mắt nàng tuôn như suối.

Vạn Ánh Hà chỉ thấy một nỗi bi phẫn dâng lên trong lòng, cao giọng nói:

"Bọn chúng đã ép chết cha của cháu, lại giết hại Hồ thúc thúc, cháu đã tận mắt thấy hai thảm kịch, thầm thẩm muốn báo thù, cháu cũng muốn báo thù ..." nhưng cảm thấy lòng chua xót, nước mắt tuôn trào.

Cốc Hàn Hương nói:

"Không sai, ta phải báo thù, nhưng võ công của chúng ta kém xa bọn chúng, làm thế nào mới báo được thù đây?".

Vạn Ánh Hà sững người, nói:

"Điều này quả thực rất khó, hỡi ơi! Hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang, người đông thế mạnh, dù cho tất cả người trong Mê Tông Cốc đều chịu báo thù cho Hồ thúc thúc, cũng chẳng làm sao đánh lại bọn chúng".

Cốc Hàn Hương nói:

"Cho nên chúng ta có một cách ...".

Vạn Ánh Hà nói:

"Cách gì?".

Cốc Hàn Hương đưa tay trái, sửa sang mái tóc, cúi đầu nhìn đôi chân thon dài, chỉ cảm thấy làn da mịn màng, nói:

"Hà nhi, cháu thấy thẩm thẩm thẩm có đẹp không?".

Vạn Ánh Hà gật đầu nói:

"Rất đẹp! Nhan sắc mê người, lu mờ hoa nguyệt".

Cốc Hàn Hương nhẹ thở dài, nói:

"Khi đại ca còn sống trên đời, ta chưa bao giờ chú ý đến sắc đẹp của mình, nay đại ca đã chết, ta mới cảm thấy sắc đẹp của mình ...".

Vạn Ánh Hà ngạc nhiên nói:

"Báo thù cho Hồ thúc thúc được hay không phải nhờ vào võ công, đâu có liên quan gì với sắc đẹp?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Chao ôi! Nha đầu ngốc, trời cao đã cho ta dung mạo xinh đẹp, ta phải lợi dụng nó để báo thù cho đại ca".

Vạn Ánh Hà tựa như hiểu mà không hiểu, gật đầu nói:

"À ..." đột nhiên thở dài nói:

"Đúng rồi! Ai có thể báo thù cho Hồ thúc thúc, thẩm thẩm sẽ gả cho y đúng không?".

Cốc Hàn Hương lắc đầu nói:

"Hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang người đông thế mạnh, một người dù có võ công cao bao nhiêu cũng không có cách nào giết hết người trong hai phái".

Vạn Ánh Hà nói:

"Vậy phải làm sao?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Ta phải lợi dụng sắc đẹp này để khiến cho nhiều người bán mạng cho ta".

Miêu Tố Lan thở nhẹ nói:

"Phu nhân đã quyết định chưa?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Ngoài cách này ra, ta cũng chẳng còn nghĩ ra cách nào để báo thù cho đại ca nữa".

Miêu Tố Lan hạ giọng nói:

"Phu nhân hãy nghĩ lại, quyết định này rất hệ trọng".

Cốc Hàn Hương đột nhiên nghiêm sắc mặt, nói:

"Ta suy nghĩ, chỉ cần có thể báo thù cho đại ca, ta chẳng màng gì cả ...".

Nàng ngập ngừng một lúc rồi lại nói:

"Chỉ mong hai vị hứa cho một chuyện".

Miêu Tố Lan nói:

"Phu nhân xin hãy căn dặn".

Cốc Hàn Hương nói:

"Ta phải báo thù cho đại ca, sau này cuộc sống sẽ gặp nhiều sóng gió, không còn thời gian chăm sóc cho đứa trẻ mà ta nuôi dưỡng, nhờ hai vị giúp ta nuôi lớn thành người".

Miêu Tố Lan nói:

"Giang hồ hiểm ác, lòng người khó phòng, phu nhân không có kinh nghiệm, làm sao đối phó được ...".

Cốc Hàn Hương nói tiếp:

"Có hai người Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh giúp ta, cũng đã đủ, ta phải đi gặp cao thủ trong võ lâm thiên hạ ...".

Miêu Tố Lan nói:

"Chung Nhất Hào, Mạch Tiểu Minh chỉ có thể là hộ vệ của phu nhân, muốn bọn họ tìm đại kế cho phu nhân, chỉ e trí mưu không đủ, phu nhân có nhan sắc tuyệt thế, trên đời này không có bì được, nhưng ngoài nhan sắc ra, còn phải có cách khống chế ...".

Nàng hơi trầm tư, nói tiếp:

"Những người võ công đã có thành tựu đặc biệt, cần phải có tài năng trời cho, những người này chẳng phải là thông minh hơn người, thì cao ngạo lạnh lùng, phu nhân tuy có sắc đẹp mê người, nhưng nếu không biết lợi dụng, cũng không thể khiến cho họ thuần phục, hết lòng hết dạ nghe theo ...".

Cốc Hàn Hương nghe thế thì ngẩn ra, nói:

"Chao ôi! Còn có nhiều điều như thế sao?".

Miêu Tố Lan cười nói:

"Tiện thiếp từ nhỏ đã đi lại trên giang hồ, từng trải xuộc đời, thấy rằng phải dùng kế theo thời, dùng thuật theo người thì mới có thể khuynh đảo được chúng sinh, lôi kéo hết nhân tài trong thiên hạ, phu nhân nếu như quyết định dùng sắc đẹp để báo thù cho Hồ minh chủ, cần phải có tiện thiếp sắp đặt kế sắc, trước tiên phải khuấy động giang hồ thì mới có thể gây chú ý cho mọi người!".

Cốc Hàn Hương thở dài, nói:

"Té ra lại phiền phức như thế, quả thực phải nhờ tỷ tỷ giúp đỡ".

Miêu Tố Lan nói:

"Tiện thiếp sẽ sắp đặt kế hoạch, trước tiên tung ra lời đồn về sắc đẹp của phu nhân".

Cốc Hàn Hương đột nhiên nghiêm sắc mặt, hai dòng nước mắt tuôn rơi, buồn bã nói:

"Vậy phải nhờ tỷ tỷ nhọc lòng".

Miêu Tố Lan vẫn chưa trả lời, đột nhiên nghe giọng nói của Mạch Tiểu Minh lại vang lên ở ngoài phòng:

"Có gã họ Chung muốn gặp sư tẩu, có cho y vào hay không?".

Cốc Hàn Hương vội vàng lấy y phục mặc vào, nói:

"Gọi y vào".

Mạch Tiểu Minh trả lời một tiếng, bước vội ra.

Khi Cốc Hàn Hương ra ngoài cửa phòng, Chung Nhất Hào đã đợi ở ngoài cửa sảnh, đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy ở ngoài hành lang bầy đầy đầu người máu me, không khỏi giật mình, nhìn về phía Mạch Tiểu Minh, vội vàng nói:

"Những kẻ này đều do ngươi giết ư?".

Mạch Tiểu Minh cười khanh khách, nói:

"Đúng vậy! Hành lang này không đủ chỗ nữa!".

Cốc Hàn Hương nhẹ thở dài, nói:

"Những người này phải chăng đều đến tìm ta?".

Mạch Tiểu Minh cười:

"Đúng vậy! Khi đến, bọn họ không nói một lời thì xông vào trong, đệ bảo bọn họ dừng lại, bọn họ đã ra tay ...".

Chung Nhất Hào nhìn đầu người bày ở dưới đất, nói:

"Đây đều là thủ hạ của Hoắc Nguyên Kha, những kẻ này e rằng có mưu đồ không tốt, giết chết không sai".

Cốc Hàn Hương nói:

"Mau thu dọn, đặt nhiều đầu người ở đây, trông thật đáng sợ".

Mạch Tiểu Minh mỉm cười, co dò tung một cước, đá mộ cái đầu người trên cùng, cái đầu ấy bay đến năm sáu trượng.

Chỉ thấy y dùng cả hai chân, trong chớp mắt, mười hai cài đầu người đều bay lên, va vào nhau trong không trung, máu thịt đổ xuống như mưa.

Mạch Tiểu Minh ngửa mặt nhìn, miệng thì mỉm cười, trông bộ dạng dương dương tự đắc.

Mười hai cái đầu người va vào nhau, đều rơi ra ngoài sân.

Chung Nhất Hào nhìn mà thầm kinh sợ, nhủ rằng:

"Kẻ này tuổi còn nhỏ, thế mà võ công đã lên hàng thượng thừa, ngày sau quả thực không thể đo được, trong chớp mắt mà đá được mười hai cái đầu người va vào nhau trong không trung, mình không thể làm được như thế".

Cốc Hàn Hương đột nhiên nảy ra một ý, hỏi:

"Phải chăng ngươi đã được sư phụ truyền thụ võ công?".

Mạch Tiểu Minh mỉm cười:

"Công phu đá đầu người của đệ rất hay phải không! Sư tẩu nếu muốn học, đệ sẽ lập tức dạy".

Cốc Hàn Hương nói:

"Tuy hay nhưng quá tàn nhẫn".

Mạch Tiểu Minh khựng người lại, nói:

"Nếu e sợ, sư tẩu đá đầu bằng đá cũng như thế".

Cốc Hàn Hương cười hỏi:

"Ta muốn hỏi ngươi, phải chăng Phong Thu đã truyền võ công cho ngươi?".

Mạch Tiểu Minh lắc đầu nói:

"Cả y e rằng cũng chưa học qua, làm sao truyền thụ cho đệ?".

Cốc Hàn Hương nói:

"Ngươi có mấy sư phụ?".

Mạch Tiểu Minh đột nhiên ngưng cười, trầm ngâm một hồi, nói:

"Hai người ...".

Y ngập ngừng một hồi, vội vàng nói:

"Sư tẩu đừng hỏi nữa".

Cốc Hàn Hương thấy y lung túng, lòng nhủ thầm:

"Đứa trẻ này người bé mà gan lớn, chỉ e có nỗi khổ gì khó nói, chi bằng đợi khi không có người thì hãy hỏi!".

Yù nghĩ ấy lướt qua, quay đầu lại nhìn Chung Nhất Hào nói:

"Tìm ta có chuyện gì?".

Chung Nhất Hào nói:

"Thuộc hạ đã triệu tập quần hào trong cốc, đợi phu nhân ở Tụ nghĩa sảnh".

Cốc Hàn Hương nói:

"Hoắc Nguyên Kha có đến không?".

Chung Nhất Hào nói:

"La Phù Nhất Tẩu, Lĩnh Nam Nhị Kỳ đều cũng đã có mặt ở Tụ nghĩa sảnh".

Cốc Hàn Hương nói:

"Chúng ta đi thôi!" rồi cất bước về phía trước.

Chung Nhất Hào vội vàng nói:

"Hoắc Nguyên Kha, Lĩnh Nam Nhị Kỳ đều mang theo binh khí, chắc là muốn động thủ, phu nhân phải cẩn thận".

Miêu Tố Lan nói:

"Chung phó minh chủ có cách đối phó chưa".

Chung Nhất Hào nói:

"Tại hạ đã ngầm ra lệnh cho thuộc hạ mang theo binh khí, gia tăng phòng bị, e rằng khi xảy ra chuyện, có lẽ sẽ thành thế cuộc hỗn chiến".

Miêu Tố Lan nói:

"Phu nhân do ba người Vạn cô nương, Mạch Tiểu Minh và tiện thiếp bảo vệ, ngài chỉ cần đối phó Hoắc Nguyên Kha, Lĩnh Nam Nhị Kỳ là được".

Chung Nhất Hào nói:

"Như thế bớt cho ta một nỗi lo!" Rồi quay người đi về phía trước.

Cốc Hàn Hương theo sát sau lưng Chung Nhất Hào, Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà đi hai bên, Mạch Tiểu Minh đi sau cùng.

Lúc này đã đến cuối giờ mão, bầu trời trong xanh, Cốc Hàn Hương mặc bộ y phục màu xanh, bên ngoài khoác áo bào màu trắng, tóc buông dài tung bay theo gió, chậm rãi bước đi ở giữa Miêu Tố Lan, Vạn Ánh Hà.

Chung Nhất Hào đi trước mở đường, trong chốc lát đã đến Tụ nghĩa sảnh.

Trong sảnh đã có nhiều người đứng ở đấy, mặt mũi của ai đều nặng nề, không thấy nở nụ cười.

Chung Nhất Hào đứng ở cửa, cao giọng kêu:

"Phu nhân đã đến".

Chỉ thấy quần hào ở bên trái ai nấy đều cúi người làm lễ, cao giọng kêu phu nhân, quần hào ở bên phải thì đứng yên ở đấy.

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn quanh, giơ tay phẫy nhẹ một cái, cất bước vào trong đại sảnh.

Mạch Tiểu Minh đưa mắt nhìn quần hào bên phải, cười rằng:

"Những kẻ này chắc là không muốn sống nữa đây".

Ánh mắt quần hào đều nhìn về phía Cốc Hàn Hương, không ai để ý đến y.

Cốc Hàn Hương đi đến chiếc bàn ở giữa, hơi do dự, cất bước lên bệ gỗ, ngồi lên cao.

Đó đúng là nơi ngồi của Hồ Bách Linh trước kia, theo quy củ, Hồ Bách Linh ngồi xuống rồi quần hào sẽ lập tức cúi người tham bái, Cốc Hàn Hương vừa ngồi xuống, Hoắc Nguyên Kha lập tức lớn giọng nói:

"Phu nhân có biết chỗ ngồi này là của ai không?".

Cốc Hàn Hương thuận miệng trả lời:

"Ta sao không biết được, đây là chỗ ngồi của đại ca!".

Hoắc Nguyên Kha không ngờ nàng trả lời như thế, hơi khựng người lại, nói:

"Chỗ ngồi của minh chủ lục lâm há để cho người ta tùy tiện ngồi vào?\' Cốc Hàn Hương đưa mắt chậm rãi nhìn về phía Hoắc Nguyên Kha, hỏi:

"Chả lẽ ta không thể ngồi sao ...".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Không sai, bất luận là ai muốn ngồi vào chỗ ấy, thì phải có thân phận minh chủ lục lâm đương kim, bà tuy là minh chủ phu nhân, cũng không thể ngồi ở chỗ ấy".

Cốc Hàn Hương nói:

"Ta không thể ngồi, vậy chỗ này để ai ngồi?".

Hoắc Nguyên Kha lạnh lùng đáp:

"Minh chủ lục lâm đương kim".

Cốc Hàn Hương mỉm cười, nói:

"Đại ca đã chết, còn có minh chủ nào đâu?".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Ngài đã chết, nhưng vẫn còn người chưa chết, vẫn có thể chọn ra người khác".

Chung Nhất Hào lạnh lùng nói:

"Muốn trở thành minh chủ phải có khả năng hơn người, mới có thể lãnh đạo quần hào, phát ra hiệu lệnh, ai muốn ngồi vào chỗ này, cần phải tỏ rõ chút bản lĩnh mới được".

Hoắc Nguyên Kha nói:

"Chung huynh nói không sai, Hồ minh chủ nay đã mất, cho nên phải sớm ngày chọn ra minh chủ mới ...".

Chung Nhất Hào nói:

"Hoắc huynh phải chăng có lòng muốn dành chỗ ngồi này?".

Hoắc Nguyên Kha vuốt râu cười lớn:

"Hãy cứ nói chuyện thẳng thừng với nhau, ngày hôm này chỉ có Chung huynh và huynh đệ tranh nhau mà thôi".

Chung Nhất Hào lớn giọng nói:

"Minh chủ nay đã mất, phải do phu nhân kế vị, huynh đệ không hề có dã tâm với chức vị minh chủ này".

Hoắc Nguyên Kha lạnh lùng nói:

"Lãnh tụ quần hào là điều hệ trọng, hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang sẽ không dừng lại ở đây, nếu như huynh đệ đoán không sai, trong vòng ba ngày, năm ngày, cao thủ của hai phái sẽ kéo đến cốc này. Lúc đó phải động thủ, chính như lời Chung huynh vừa nói, cần phải có chút chân tài thực học mới có thể duy trì được đại cuộc, phu nhân là một nữ lưu, ngoài sắc đẹp hơn người, huynh đệ vẫn không thấy bà ta có tài cán gì mà có thể lãnh đạo được quần hào ...".

Chung Nhất Hào tức giận nói:

"Hoắc huynh nói chuyện tốt nhất phải giữ lời, phu nhân là thân phận thế nào mà lại coi thường như thế?".

Hoắc Nguyên Kha cười lớn, nói:

"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Chung huynh đã ngây ngất vì di sương tươi sắc của minh chủ ...".

Chợt nghe Cốc Hàn Hương thở dài một tiếng, nói:

"Đại ca ta trở thành minh chủ lục lâm trong thiên hạ chưa đầy một năm, thế mà đã chết bởi chức này, cái danh minh chủ lục lâm trong thiên hạ rõ ràng là không may, chúng ta đừng tranh nhau nữa, cứ nhường cho Hoắc Nguyên Kha thôi!".

Lời này không những khiến cho Chung Nhất Hào bất ngờ, mà ngay cả Hoắc Nguyên Kha cũng khựng lại.

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn một vòng trong đại sảnh, dừng lại trên khuôn mặt Hoắc Nguyên Kha, nói:

"Hoắc Nguyên Kha, ông đã sớm có lòng dành chức minh chủ, giờ đây không cần nhọc lòng nữa". Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài đại sảnh, nói tiếp:

"Trước khi mặt trời xuống núi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, Mê Tông Cốc mà đại ca cực khổ xây dựng nên, cũng tặng luôn cho ông". Rồi nhoẻn miệng cười, nói tiếp:

"Hy vọng ông có bản lĩnh làm vang danh tổng trại của lục lâm trong thiên hạ".

Chung Nhất Hào vội vàng kêu:

"Phu nhân!".

Cốc Hàn Hương quay mặt sang, cười:

"Chuyện gì?".

Chung Nhất Hào nói:

"Cơ nghiệp trong Mê Tông Cốc này là do minh chủ phí lòng nhọc sức xây dựng thành, há có thể hai tay dâng lên cho người ...".

Cốc Hàn Hương nói:

"Huynh tưởng chút thực lực trong Mê Tông Cốc này có thể kháng cự lại hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang hay sao?".

Chung Nhất Hào nói:

"Chỉ dựa vào thực lực võ công thì khó chống chọi với hai phái, nhưng trong Mê Tông Cốc đường lối chằng chịt, hình thế hiểm trở, ai nấy đều liều mạng, đủ có thể ngăn cản cao thủ hai phái ...".

Cốc Hàn Hương mỉm cười nói:

"Chí của chúng ta không phải là ngăn cản người trong hai phái vào cốc, giữ lấy nơi này để làm gì, ta đã quyết định, huynh không cần nói nhiều nữa".

Chung Nhất Hào nói:

"Thuộc hạ tuân lệnh".

Cốc Hàn Hương chậm rãi đứng dậy, lớn giọng nói:

"Giờ đây chức vị minh chủ này, chẳng qua chỉ là cái danh hão mà thôi, đại ca của ta võ công cao cường, trong các người ai tự tin thắng được đại ca của ta?".

Quần hào đưa mắt nhìn nhau, đáp không ra lời.

Cốc Hàn Hương đưa mắt nhìn quần hào một vòng, nói tiếp:

"Đại ca của ta chết là bởi cái danh hão minh chủ lục lâm này, nếu như chàng không tham gia đại hội cuồng hào ở Hàn Bích Nhai, không đoạt được chức minh chủ, chàng cũng không chết, bọn chúng ta giờ đây vẫn là một đôi phu thê khoái lạc".

Nàng tựa như đột nhiên biết được rất nhiều chuyện, lời nói rất rành rọt, khiến cho quần hào ai nấy đều chỉ lẳng lặng mà nghe.

Một trận gió núi thổi vào, mái tóc của nàng tung bay, Cốc Hàn Hương đưa bàn tay trắng ngà sửa lại mái tóc, đưa mắt nhìn quanh rồi mỉm cười.

Nụ cười ấy trông rất phong tình, quần hào trong sảnh đều động lòng, ai cũng cảm thấy nàng cười với mình.

Chỉ nghe giọng nói thanh tao văng vẳng ấy lại vang lên trong tai:

"Đại ca ta dành được chức minh chủ lục lâm, đã làm cho người trong hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang đố kỵ, cho nên mới có kết cục thê thảm như thế này, người trong hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang vẫn chưa tới đây, không phải là không có mưu đồ, nếu như hôm nay các vị không đi, chỏ e rằng ngày mai khó rời khỏi nơi này, thực lực của chúng ta không thể nào tiếp chiến với người ta, giữ lại cái danh tổng trại lục lâm này chẳng phải là tự chuốc lấy phiền toái hay sao, các người đều là thuộc hạ của đại ca ta, ta mới không tiếc lời khuyên các người, nếu như không nghe thì tùy các ngươi vậy". Rồi cất bước rời khỏi cái bàn, chậm rãi bước về phía trước.

Đột nhiên nghe một giọng nói ồm ồm vang lên:

"Phu nhân muốn đi đâu?".

Cốc Hàn Hương ngừng bước nói:

"Trên trời góc biến, hành tung vô định".

Giọng nói ồm ồm ấy lại vang lên:

"Trong đời của lão Vương này, chưa bao giờ thấy một anh hùng đại nhân đại nghĩa như Hồ minh chủ, nay Hồ minh chủ tuy đã chết, lòng tôn kính của lão Vương này đối với ngài vẫn không hề giảm, nếu phu nhân muốn rời khỏi nơi này, ba huynh đệ chúng tôi cũng sẽ rời khỏi Mê Tông Cốc, không biết phu nhân có cần dùng đến lão Vương hay không?".

Cốc Hàn Hương mỉm cười thê lương, nói:

"Không cần". Rồi chậm bước về phía trước.

Vương Đại Khang cao giọng nói:

"Nếu phu nhân đến chân núi Lao Sơn, mong hãy ghé thăm Tam Nghĩa trang".

Cốc Hàn Hương nói:

"Đa tạ tấm thịnh tình, nếu như có cơ duyện, nhất định sẽ đến bái phỏng ba vị".

Lao Sơn Tam Hùng đều làm lễ một cái, nói:

"Phu nhân bảo trọng". Rồi phất tay một cái, lập tức có mười sáu mười bảy đại hán kình trang chạy đến.

Vương Đại Khang phất tay, nói:

"Người chúng ta phục là Hồ minh chủ, nay ngài đã chết, chúng ta đã tự do, ở đây cũng chỉ bị người ta chèn ép, đi thôi!".

Y tính tình ngây ngô, nói ra không biết nặng nhẹ, nói xong thì quay đầu đi.

Hoắc Nguyên Kha thấy Lao Sơn Tam Hùng dắt theo thủ hạ bỏ đi, chưa kịp ra tay ngăn cản thì tựa như mấy lời vừa rồi của Cốc Hàn Hương đã làm hùng tâm của y giảm xuống nhiều.

Chung Nhất Hào cười dài một tràng, cao giọng nói:

"Phu nhân lòng dạ rộng rãi, Hoắc huynh nay đã toại nguyện, dễ dàng dành được chức minh chủ lục lâm".

Hoắc Nguyên Kha mặt đổi sắc, muốn nói nhưng lại thôi.

Chung Nhất Hào lại cười một tràng nữa, nói:

"Hy vọng Hoắc huynh sống lâu trăm tuổi, làm rạng danh tổng trại này, huynh đệ sẽ chống mắt chờ đợi". Rồi sải bước ra ngoài.

Quần hào phía bên trái kéo ra ngoài đại sảnh, theo sau Chung Nhất Hào.

Mạch Tiểu Minh đột nhiên tiến tới phía trước một bước, nói:

"Sư tẩu, chúng ta thực sự phải đi sao?\' Cốc Hàn Hương nói:

"Đây là nơi thâm sơn cùng cốc, ở lại để làm gì?".

Mạch Tiểu Minh mỉm cười nói:

"Chúng ta đã không cần, thì chi bằng phóng hỏa đốt sạch rồi hãy đi".

Cốc Hàn Hương đang định trả lời, từ xa có tiếng vó ngựa truyền đến.

Mạch Tiểu Minh rút thanh bảo kiếm, chặn phía trước Cốc Hàn Hương.

Thớt ngựa ấy đến phía trước Cốc Hàn Hương khỏang bốn năm thước thì đột nhiên ngừng lại, người trên ngựa phóng xuống, nói:

"Đại ca quả thực đã chết sao?".

Cốc Hàn Hương đột nhiên dâng lên nỗi chua xót trong lòng, hai hàng nước mắt cứ tuôn rơi, nói:

"Khương Hoằng, các người đi đâu thế?".

Suất Vân Long Khương Hoằng khóc mà rằng:

"Không ngờ mới cách biệt ba ngày mà trở thành mãi mãi, đại ca giờ đang ở đâu? Phu nhân hãy dẫn huynh đệ đến viếng".

Cốc Hàn Hương lắc đầu nói:

"Không cần nữa, ta đã chôn chàng, đợi chúng ta giết xong kẻ thù đã hại chàng, rồi đưa di thể của chàng đến Hương Sơn, lúc ấy chúng ta sẽ bái lạy trước linh tiền của chàng".

Lục hợp sững người, ánh mắt nhìn về phía Cốc Hàn Hương, một lát sau vẫn không nói ra lời.

Y là người cực kỳ trọng đạo nghĩa, trước na

/30

TRUYEN VIP.PRO

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status