Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 108 - Chương 13

/215


Editor: ChieuNinh

Nói tới cái này sắc mặt Allen cũng có chút không tốt, một hồi lâu sau mới khe khẽ thở dài nói: Thú nhân thì kiêu ngạo, bọn họ sẽ không tùy tiện nhận quá nhiều trợ giúp.

Liễu Thư cảm thấy cái này rất không tưởng tượng nổi, chẳng lẽ chỉ vì vậy, có lẽ còn có chính là thú tính. Cô nhớ rõ trước kia cô xem qua thế giới động vật, động vật già cả biểu hiện ở trong lựa chọn sinh tử rất tàn khốc. Mà rốt cuộc thú nhân có một tầng thú tính, có cái này cũng không thể không giải thích, nhưng cô vẫn có chút không tiếp nhận được.

Kỳ thực ở trong bộ lạc chúng ta đều đã tiếp tế cho bọn hắn một chút, nhưng như vậy cũng không thể lâu dài. Allen nghĩ nghĩ rồi lại nói: Cuộc sống của ai cũng không tốt.

Cái này cũng có lý, cuộc sống của thú nhân cũng không tốt, thú nhân thì rất mạnh, nhưng mà đây là xã hội nguyên thuỷ, sinh vật tiền sử cái gì cũng có, có nhóm mãnh thú càng mạnh hơn. Cho nên mỗi nhà cũng không có cuộc sống thật tốt, cũng chỉ có thể ở trên nền tảng cuộc sống mà giúp cho một ít.

Liễu Thư nghĩ tới hàng xóm ở quê quán trước kia, nhà hàng xóm có một anh trai lớn hơn cô bảy tám tuổi, người nọ vừa trưởng thành phải đi tham gia quân ngũ. Chờ thêm vài năm trở về cũng mang theo một thân thương tích, mất đi một chân, nghe nói là thời điểm ở bộ đội thực hành giải nguy cứu nạn mà mất, thương binh như vậy chỉ có thể xuất ngũ, còn không có được chuyển nghề.

Mất một chân cả đời tàn tật, trợ cấp duy nhất chính là chút tiền như vậy, nhưng dù sao cũng là thể miệng ăn núi lở. Vị đại ca nhà hàng xóm này có còn vài anh chị em trai gái, cha mẹ cũng không có khả năng cứ nuôi mãi, nhưng anh ấy như vậy cũng không có khả năng tìm được công tác tốt nên tìm việc vặt sống qua trước mắt, ngay cả lão bà cũng chưa cưới được, cuộc sống càng gian nan. Lúc ấy cô cũng còn nhỏ, còn không hiểu được cái gì, hiện tại nghĩ tới thì tràn đầy trong lòng đều là cảm thụ chua chua chát chát.

Tiểu Thư, em yên tâm về sau tôi sẽ giúp bọn họ nhiều hơn, bọn họ cũng nhìn tôi lớn lên, dù thế nào tôi cũng sẽ không quên. Allen thấy sắc mặt Liễu Thư không tốt lắm, trong lòng biết chút gì đó, cuống quít nói: Kỳ thực tộc trưởng cũng vì việc này mà đau đầu đây, lần này được nhiều thức ăn như vậy, kỳ thực chia qua không ít, chúng ta đều không có quên bọn họ.

Không có, tôi không sao. Cô lắc đầu, nhẹ giọng nói: Tôi chỉ cảm thấy mình rất vô dụng. Để cô xuyên tới đây làm gì, cô cũng không có bản lĩnh gì, nếu như là thần thú thế giới này muốn để cho thú nhân sống rất tốt, hẳn là tìm người có năng lực toàn năng chứ.

Không, không có, em rất tốt. Nói Liễu Thư vô dụng, Allen tuyệt đối là người đầu tiên không đồng ý, sắc mặt đều trướng đỏ lên: Em rất có ích, tốt nhất.

Thấy Allen mạnh mẽ cường điệu một câu này, Liễu Thư dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể trấn an, miễn cho hàng này vẫn còn rối rắm.

Từ một ngày này mà bắt đầu, Allen giống như là vì làm cho Liễu Thư vui vẻ một chút, còn có lời nói trong ngày đó cũng làm cho hắn thực xúc động, hắn sẽ thường xuyên đi giúp các thú nhân đơn độc thân mang tàn tật tuổi lại lớn ở trong bộ lạc làm một ít chuyện trong khả năng. Còn có thể ra ngoài săn một ít thức ăn chia qua một phần, ngay từ đầu các thú nhân này cũng không nhận, bọn họ rất cố chấp. Giờ phút này đầu óc Allen rất sáng suốt, lấy ra lời Liễu Thư nói, cũng không nghĩ tới làm cho những thú nhân này cảm động rầm rầm, đều là đàn ông thô thiển, chỉ vì mấy câu nói đó mà hốc mắt đỏ lên.

Tiếp sau đó ảnh hưởng của việc này chính là toàn bộ bộ lạc đều biết, các thú nhân hình như cũng đột nhiên thông suốt, ngẫm lại ngày nào đó mình cũng gặp phải như vậy, mà bộ lạc cũng không rời không bỏ, lòng có tình cảm đều nhất nhất noi theo. Nhóm giống cái lại càng là động vật cảm tính, vừa đỏ mắt, vừa chuẩn bị nhiều hơn một ít thứ các thú nhân cần, may quần áo gì đó đưa qua. Trong lúc nhất thời không khí bộ lạc chưa từng có, Liễu Thư cũng thật không ngờ chỉ một cái hành động của bản thân sẽ khiến cho bộ lạc động tác lớn như vậy. Nhưng chẳng phải đây là mình nguyện ý nhìn thấy sao, nhất thời cảm thấy thú nhân quả nhiên thuần phác, tâm tư đơn giản.

Ngày cứ như nước chảy mây trôi mà một ngày lại ngày trôi qua như vậy, đợi khi băng tuyết hòa tan, sắc xanh dần dần xâm nhập trong mắt là lúc mới nhận ra, mùa xuân quay lại mảnh đất này.

Nước suối róc rách, suối nước tuyết tan, gió xuân thổi vào mặt, dương liễu lả lướt, chim tước kêu to, đủ loại biểu hiện này, mùa đông tàn khốc trôi qua, mùa xuân chờ đợi đã lâu rốt cuộc thì nghênh trở lại.

Liễu Thư sợ lạnh, cho dù hiện tại xuân ấm khắp nơi nhưng cô còn bọc kín, các thú nhân cũng không phải như vậy, Allen đã sớm cởi hết quần áo thật dày, trên thân chỉ mặc áo lót. Nhìn hắn để cánh tay trần, cô đều lạnh hoảng thay hắn, xuân phải mặc kín, thu muốn đông lạnh, cô quyết định mình vẫn là vâng theo lão nhân dặn dò thì hơn.

Tháng ba mùa xuân, cây cối đâm chồi nảy lộc, chờ đợi cả một mùa đông, từng đám động vật ngủ đông đều chui ra khỏi tổ ấm áp bắt đầu tìm kiếm thức ăn ở chung quanh. Lại bắt đầu một năm nữa, các thú nhân cũng là tình huống trăm việc đợi làm, một đám không chịu nổi bay ra khỏi bộ lạc bắt đầu hoạt động săn bắn.

Lỗ Cách nhà Eva đã cai sữa, bộ dáng đứa nhỏ thú nhân chính là nhanh, lớn lên rất chắc nịch, cũng mọc răng rất nhanh, vừa thấy về sau chính là một viên hổ tướng của bộ lạc. Lại nói còn có chuyện của Lỗ Cách, vốn mùa đông thì cuộc sống khó khăn cũng gian nan, sau khi có đứa nhỏ, cái khác thì hoàn hảo chính là tiểu ấu tể quá nhỏ chăm sóc không tốt một cái sẽ sinh bệnh. Đoạn thời gian trước tiểu tử kia bệnh một lần cũng không nhẹ, toàn thân nóng sốt đỏ bừng, lại còn ra sức đổ mồ hôi lạnh, làm cho tất cả mọi người bị dọa, có một lần còn nghĩ đến đứa nhỏ có lẽ khó giữ được rồi.

Khi đó Eva khóc giống như túi nước mắt (mít ước), Oman cũng suy sút cả người, nhưng hai người đều không có buông bỏ. Eva luôn luôn đơn thuần nhu nhược lại hỏi Liễu Thư biện pháp làm sao hạ nhiệt độ rồi cực nhọc cả ngày cả đêm canh giữ ở bên cạnh Lỗ Cách mấy ngày mấy đêm, mắt cũng không chớp cái nào mà lau người hạ nhiệt độ cho đứa nhỏ. Liễu Thư lấy phần thuốc còn lại ra, đứa nhỏ còn nhỏ không có thể uống nhiều, chỉ cho uống một chút. Thuốc đắng không rót được, Oman liền tự mình ngậm lấy rồi đổ qua cho đứa nhỏ, từng màn này làm người xem quả thật muốn rơi lệ. Cuối cùng




/215

TRUYEN VIP.PRO

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status