Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 32: Hạo Nhiên di ngôn

/143


Màn đêm chậm rãi buông xuống, ánh trăng trắng ngần rải đầy trên mặt đất.

"Két két!" Kim Mê khẽ đẩy cửa phòng đi vào, thấy Phương Tử Vũ đang ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng đặt đĩa hoa quả trên tay xuống bàn rồi xoay người rời đi.

"Kim Mê." Phương Tử Vũ thanh âm vẫn hờ hững như cũ vang lên sau lưng nàng.

Kim Mê giật mình quay người lại thốt lên:"Có."

Phương Tử Vũ vẫn nhắm hai mắt, hờ hững nói:"Một lát nữa đừng để cho bất luận kẻ nào tiến vào, ta phải vận công không thể để cho người khác quấy nhiễu."

Kim Mê định nói rồi lại thôi, nàng rất muốn nói với Phương Tử Vũ không thể nóng vội, nhưng làm thế nào vẫn không thể nói thành lời, cả nửa ngày sau mới khẽ nói:"Được rồi." Nói xong liền khép lại cửa phòng rời đi.

Qua một lúc lâu, Phương Tử Vũ mở bừng hai mắt, tia sáng chợt lóe lên trong mắt, sau khi xác định ở xung quanh không có ai Phương Tử Vũ đẩy cửa sổ nhảy ra bên ngoài, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

******

Mặt trăng treo lơ lửng trên không trung, gió mát phe phẩy mơn man mặt đất.

Tên trộm có kinh nghiệm đều biết đêm nay tuyệt đối không phải là đêm thuận lợi cho việc trộm cắp.

Trong buổi đêm trăng sáng, trời quang này lại có một" tên trộm" ngang nhiên đi ăn trộm, mà còn là ở trong Ngọc Hư cung cao thủ như mây này nữa.

"Tên trộm" này dường như không có hứng thú đối với kỳ trân đan dược cùng võ công bí tịch của Ngọc Hư cung, lúc này lại ở trong đống đổ nát Ngọc Võ đường khổ sở tìm kiếm vật gì đó.

"Cộp, cộp, cộp!" từng đợt vang lên,"tên trộm" dường như đang lẩm bẩm một mình:"Tại sao không có?"

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng"Tử Vũ" vang lên phía sau lưng hắn.

"Tên trộm" xoay nhanh người lại, ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt hắn, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, làn da trắng nõn dưới ánh trăng phản xạ lại một thứ ánh sáng trắng nhìn qua có vẻ thánh khiết mà lại có chút yêu dị. Người này đúng là Phương Tử Vũ.

Phương Tử Vũ nhìn chằm chằm về phía trước, trong bóng đêm chậm rãi bước ra một đạo thân ảnh, dáng người vạm vỡ, mày kiếm khuôn mặt chữ điền, góc cạnh rõ ràng, mơ hồ lộ ra một cỗ ngạo khí, một cỗ bá khí. Làm cho người ta có cảm giác kẻ này rất bá đạo cũng rất cao ngạo.

Phương Tử Vũ khẽ thở dài:"Ca."

Từ Ngạo Thiên gật đầu một cái, đi đến bên cạnh Phương Tử Vũ, từ trong lòng ngực rút ra một cuốn sách vàng ố cũ nát đưa đến trước mặt Phương Tử Vũ hỏi:"Đang tìm nó phải không?"

Trong tay Từ Ngạo Thiên là một quyển sách bìa mặt đã ố vàng có chút rách nát, trên đó có ba chữ thể triện: Thiên Ma Sách. Từ trong tay Từ Ngạo Thiên cẩn thận tiếp nhận lại cuốn sách, đem cất kỹ vào trong lòng ngực, Phương Tử Vũ hỏi:"Tại sao nó lại ở chỗ huynh?"

Từ Ngạo Thiên nói:"Huynh biết quyển sách này rất quan trọng đối với đệ cho nên ngày đó sau khi Bách Độ sư thúc mang đệ đi, huynh lấy cớ ở lại hỗ trợ, kỳ thật là ở lại tìm kiếm quyển sách này cho đệ."

Phương Tử Vũ sửng sốt nói:"Huynh làm sao biết đệ có cuốn"Thiên ma sách" này?"

Từ Ngạo Thiên cười nói:"Lúc trước khi còn cùng nhau ăn xin thì huynh đã biết rồi. Khi đó mỗi ngày lúc nửa đêm đệ đều thức dậy xem nó, sau đó còn len lén tu luyện võ lực trên đó nữa, có đôi khi huynh lại thấy đệ cầm quyển sách đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn, huynh cho rằng đó nhất định là di vật của thân nhân còn lưu lại cho đệ."

Phương Tử Vũ gật đầu nói:"Vâng, là cha đệ lưu lại."

Từ Ngạo Thiên gật đầu, thở dài im lặng không nói.

Qua một hồi lâu, Phương Tử Vũ lại hỏi:"Huynh nếu đã biết vì sao lúc trước lại không hỏi đệ?"

Từ Ngạo Thiên ngạc nhiên nói:"Hỏi đệ điều gì?"

"Hỏi đệ lai lịch của nó, vì sao không nói cho huynh đệ có quyển sách này, vì sao không dậy cho huynh võ công trên đó!?"

Vỗ vỗ bả vai Phương Tử Vũ, Từ Ngạo Thiên thản nhiên cười nói:"Không cần thiết. Chúng ta là huynh đệ, huynh tuyệt đối tin tưởng đệ, nếu như đệ không muốn để cho huynh biết nhất định có nỗi khổ riêng của đệ, huynh cần gì phải chạm vào chỗ đau đó của đệ chứ?"

Từ trong lòng ngực một lần nữa lấy ra"Thiên ma sách", Phương Tử Vũ hỏi:"Ca, huynh đã xem qua nội dung của sách này chưa?"

Từ Ngạo Thiên tức giận nói:"Tử Vũ, ngươi thật sự không hiểu ta sao, ta là người có thể làm loại sự việc đó sao? Đó là đồ vật của ngươi, không có sự đồng ý của ngươi ta tuyệt đối sẽ không liếc mắt nhìn nó lấy một cái."

Phương Tử Vũ cúi đầu thở dài:"Ca, kỳ thật….. Ài…" Đem trang sách mở ra, đưa tới trước mặt Từ Ngạo Thiên khẽ nói:"Huynh tự mình xem đi."


/143

TRUYEN VIP.PRO

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status