Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 5: Khởi đầu của một ngày mới

/59


Ù...ù...Tiếng máy bay từ một phương trời nào đó từ từ hạ cánh lên khoảng sân trống rộng của biệt thự Hàn Gia ở Hà Nội chỉ để đưa bộ đồng phục và vài đồ dùng học sinh vớ vẩn cho thiếu phu nhân trẻ tuổi (Dùng cả máy bay riêng đó bà con, sang dễ sợ >.<). Cái tiếng ồn ảo não đó, vô tình chọc thủng chiêm bao của mấy vị tầm cỡ, là sự khởi đầu cho một buổi sớm "tốt lành".

Bị đánh thức sớm hơn so với chế độ 9 tiếng mộng mơ của mình, cô chủ nhỏ Hàn Gia vốn mang bộ mặt thiên thân giờ đây lại lơ đễnh vác bộ mặt mới tanh đi khoe mọi người. Chỉ tại hôm qua khóc nhiều quá nên bây giờ hai con mặt sưng phồng như mặt ếch, đâu tóc rối vẫn để nguyên chưa chải (chưa sờ vào chứ đừng nói chải), bộ quần áo ngủ rộng thùng thình khoác trọn lên thân hình nhỏ bé đang từng bước bước xuống cầu thang. Rồi ko biết sao lại ngồi xổm xuống đất, hai cánh tay vẫn còn thương tích từ chiến trước hôm qua vòng tay lại ôm đôi chẫn trắng nõn, đầu cụp xuống (chắc là đang thảnh thơi chốn thiên đường nào rùi =.=). Toàn thân cô tạo một tư thế điệu nghệ theo dáng của loài động vật thân mềm, con ốc sên. Chẳng buồn quan tâm đến những người xung quanh đang nghĩ gì về mình.

Cái vị ko nên đánh thức thứ hai xuất hiện đột ngột trong đại sảnh biệt thự, nơi con ốc sên vẫn yên vị chỗ của mình, chỉ tại cái máy bay ảo não đó. Vị thiếu gia tức giận, đầu tóc cũng chẳng khác gì cái tổ quạ nhưng lại khiến cho chủ nhân nó mang một vẻ đẹp hoang tàn của loài hoa dại, chứ đâu phải như ai kia, thật chẳng cân xứng.

-Chuyện gì thế?_Vị thiếu gia bực mình cất tiếng, vẻ bất cần.

-Dạ...dạ..._Đám gia nhân úp úng vì nếu nói ra ko vừa ý sẽ bị xử mà ko nói thì cũng chẳng được tha, nhất là khi chủ nhân của họ đang bực bội, cái việc giận cá chém thớt xảy ra là chuyện thường ở cái nhà này (Hazzz...)

-Con sâu mà dám làm rầu nồi canh thì lấy dao cắt phăng đi là xong_Chủ nhân của câu nói lạc đề này từ từ đưa khuôn mặt "làm rầu nồi canh" lên, đôi mắt căm giận_Giết...(ui, mợ ngủ mớ rùi, nói mớ thế tui ko cứu được đâu, AAAA)

-Ai..._Hàn thiếu gia giờ mới để ý đến người vợ trẻ đang ngồi xổm trước đại sảnh, có chút ngạc nhiên.

-Ngươi! _Dứt khoát, mạnh mẽ, từ người thiếu phu nhân trẻ toát lên một hơi lạnh lạ thường khiến những người chứng kiến xung quanh cảm thấy rợn người. Ánh mắt cô đắc thắng nhìn người đối diện, tràn đầy sự thống trị cứ như con người cô đã quen với việc thống trị những kẻ bò lết dưới chân.

Đám gia nhân lạnh người, sợ hãi, Hồ quản gia thoáng vẻ ngạc nhiên nhưng lại ung dunh như chính vị chủ mà bà tôn thờ. Đó là một phút trước, một phút sau, cả thế giới xung quanh đều đống băng kể cả bà. Chỉ có anh, chỉ mỗi mình Hàn thiếu gia mới có thể tiếp tục đối chọi với nụ cười nhếch mép, tự tin, kiêu hãnh thoáng lướt qua trên gương mặt thiên thần ko giống ai của cô, một ác ma đội lốt thiên sứ hay thiên sự bắt chước sự độc ác của ác ma. (Cái này tui cũng ko rõ, tự đoán nha, hj).

A...mệt quá, chưa ngủ đủ giấc mà bị ai phá thế ko biết_Hơi lạnh của ai đó đã làm cho nơi đây biến thành một mảng băng lớn che phủ mọi thứ vậy mà giờ, khi ánh ban mai yếu ớt đang cố đốt cháy nó nhẹ nhàng thì có ai đó đã cầm bủa mà phảng mạnh, tan tành mọi công sức của ban mai.

Cô vươn mình đứng dậy, đôi môi hồng mỏng manh ngay lập tức há to để ... "ngáp", may có lấy tay che ko ruồi bay vào thì...(ặc...thứ lỗi tui nói bậy), máy nhíu lại, ứa nước. Sau khi hoàn thành mọi động tác như thường lệ, cô nàng mới chịu để ý đến những con người vẫn còn há hốc mồn đứng im như tượng rồi cười một nụ cười thiên thần đến nỗi những con người vô tội đó chưa thoát khỏi sự buốt lạnh của Bắc cực thì đã rơi ngay vào dòng dung nham chết người của Thiên đàng, mặt họ đỏ bừng + xì khói. Thử hỏi ai có thể trụ nổi khi gặp phải một ánh nhìn thân thiện từ đôi mắt ươn ướt chực rơi lệ, mà còn cả nụ cười đó nữa, đẹp ko thể chê, chỉ có thể nói đó là vẻ đẹp "chết người". Đến cả bà quản gia, chút ửng hồng cũng ko thể bị ngăn cản bởi khuôn mặt lạnh tanh nghiêm nghị mà phớt nhẹ trên gò má nhăn nheo, y như thời con gái. Nhưng đếm đi đếm lại vẫn còn thiếu một người chưa "đổ" - Hàn thiếu gia.

Hàn thiếu gia quay mặt đi, thản nhiên đến gần người phi công vô tội mặt đỏ bừng đang đứng tựa ở cánh cửa chính của đại sảnh. Anh cười nhẹ:

-Anh vất vả quá!_Với giọng nói hết sức nhẹ nhàng, anh chàng điển trai như đã suy tính trước với tay lấy món đồ còn sót lại trên tay con người đang chết sững rồi quay đi, vô cảm. Anh phi công tội nghiệp sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì nằm ngất tại chỗ, ngộ độc (hai người này ác quá, chỉ tội anh phi công, nhưng sao lại ngộ độc thì chính tui cũng ko bít nên đừng hỏi nhiều)

Sau khi lấy món đồ theo ý định, Hàn thiếu gia nhà ta tiến đến gần vợ mình chợt khựng lại khi thấy cảnh tượng hết sức "dễ thương" của cô: Khi thấy bóng anh đến gần, như sực nhớ điều gì đó cô lùi lại, thật nhanh, cúi đầu nhìn khoảng cách giữa anh và cô rồi cười, chỉ tay về phía người đối diện, nói lớn:

-Từ nay về sau, anh phải cách xa em bán kính 2 mét.

Sau khi nghe sắc lệnh rợn người của thiếu phu nhân, mấy gia nhân giờ đây đã "tỉnh rượu" thì thầm to nhỏ. Hồ quản gia khẽ kinh ngạc rồi quay mặt nhìn đám gia nhân vô lễ ra hiệu im lặng. Bây giờ, bà cần yên tĩnh để suy nghĩ một chút về vị thiếu phu nhân mấy phút trước.

-Để làm gì?_Phá tan bầu không khí tĩnh mịch, Hàn thiếu gia nhếch mép cười hỏi người vợ đang trở chứng.

-Ưhm, ko ai trong chúng ta lại muốn kẻ chúng ta ghét làm phiền phải ko?_Vị thiếu phu nhân bình thản hỏi chồng mình và cũng là câu trả lời cần thiết cho khúc mắc của anh, vừa đủ để anh hiểu.

-Vậy à?_Cũng bình thản ko kém vị thiếu gia hỏi ngược.

-..._Cô chẳng nói gì chỉ cười nhẹ.

-Vậy, cô cũng nên ăn mặc chỉnh tề rồi mới nói chuyện chứ?

-Hở?_Cô nàng há hốc mồm đôi mắt ngấn nước nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt nhăn lại ra chiều khó hiểu.

Hàn thiếu gia ko nói gì, chỉ cười (tên này có nhiều loại cười lắm nên ko nhàm đâu mấy vị) rồi nhìn thẳng vào cô. Như hiểu ý, cô cúi xuống dò xét bản thân và như đã nhận ra điều gì cô giật nảy mình, khuôn mặt đỏ bừng nhìn kẻ vẫn chăm chăm nhìn mình, hét lớn:

-Sao ko nói sớm_Nói đoạn rồi chạy tót lên phòng, khi ra đi còn để lại sắc lệnh cuối cùng:

-Đưa cái đống đó lên phòng tôi.

Thế đấy, một buổi sáng đầy hứa hẹn được bắt đầu bằng tiếng ù ù của chiếc máy bay vô duyên và kết thúc bằng tràng cười khoan khoái của vị thiếu gia họ Hàn, tưởng chừng sóng gió đã được giập tắt nhưng ngờ đâu lại chỉ là sự khởi đầu.

***

"Ko hiểu, ko hiểu một chút gì hết. Sống cùng Hà Hiểu Nghi cũng được một thời gian khá dài, mình đã quá quen thuộc với cái tính cách ngỗ ngược, nụ cười mỉa mai đặc chí đầy thách thức, lời nói cay độc và ánh mắt chiếm hữu của ả, tất cả mọi thứ của cô ta mình đều có thể nắm bắt được, ko thể lẫn vào đâu. Vậy mà giờ, cũng nụ cười đó, lời nói đó, ánh mắt đó lại toát lên một vẻ trái ngược hoàn toàn. Nụ cười hoàn mĩ xoáy sâu vào tim gan người khác, làm nhục chí của đối phương, lời nói trực diện, kiêu hãnh và mạnh mẽ, ánh mắt hút hồn tràn đầy sự thống trị và sự tự tin quá đáng, tất cả đều làm nổi bật lên một con người khác, ko phải là Hà Hiểu Nghi mà cho dù có phải thì Hà Hiểu Nghi - một diễn viên hàng đầu, cũng khó có thể tự họa lên mình một phong thái lãnh đạm, cao ngạo, đầy thao túng, chỉ dành cho những kẻ cầm đầu đã được mài dũa tự nhỏ. Vậy rốt cuộc, con người đó là ai, phải chăng là một Hà Hiểu Nghi ko chút che đậy hay là một con người khác trong cùng một thể xác dù chuyện đó là ko thể?"_Bà quản gia vừa suy nghĩ vừa cúi đầu chào hai vị chủ nhân nãy giờ đã yên vị trên chiếc ô tô bóng loáng. Ko để ý đến ánh nhìn thoáng qua của vị thiếu gia họ Hàn.

Chiếc xe theo con đường ngoằn nghoèo vốn được xây dựng cho đám con cháu họ Hàn chơi đùa (chơi kiểu này chắc lạc chết, nói đúng hơn là để đám con cháu nhăng nhít quậy phá ko chạy ra khỏi vùng giới nghiêm của ngôi biệt thự, kẻ lỡ bị bắt cốc thì uổng cả một đống tiền như chơi), ra khỏi vùng nghiêm giới của ngôi biệt thự. Bầu trời hôm nay khá mát mẻ. vậy mà ai kia ngồi trong xe ko biết tại sao mặt mũi đỏ bừng, khiến chồng ai kia phải để ý.

-Hạ điều hòa xuống 0 độ đi_Vị thiếu gia mắt vẫn còn dính chặc vào chiếc laptop ra lệnh.

-Ơ! Thế thì lạnh chết_Vợ người ta phàn nàn

-Vậy sao mặt bừng bừng thế kia?_Vẫn cặm cụi vào laptop

-A...tại...tại_Bị hỏi trúng tim đen, Hàn thiếu phu nhân ngập ngừng, tại hỏi vào cái việc vốn dĩ ko thể trả lời được nên buộc người ta phải suy nghĩ đánh trống lảng_Tại anh ngồi gần quá.

-Hả?_Rời khỏi màn hình laptop, Hàn thiếu gia ném ánh nhìn khó hiểu về vợ mình

-Tại...tại bảo đừng lấn chiếm phạm vi bán kính 2 mét mà cứ vi phạm hoài à, khoảng cách này nhiều lắm cũng chỉ được 40 cm là cùng à. Chiếc xe gì mà nhỏ dễ sợ_Cô giải thích cặn kẽ cho người chồng hiểu để tránh ai kia hiểu lầm thì khổ. Vậy mà ai kia vẫn ko chịu buông tiếp tục nhìn chằm chằm vào vợ mình (đúng là ép người quá đáng >.<)

-Vậy em bảo tôi leo lên nóc xe ngồi à_Vẫn đăm chiêu chàng hỏi nàng.

-Ý hay đó, anh làm nha đi_Cô cười tít mắt.

"Trời, đường đường là Hàn Gia Phong, con trai trưởng của Hàn Mạc Long, người được mạnh danh là ông hoàng của giới điện tử Nhật Bản mà giờ lại ngồi trên nốc xe ô tô hưởng gió bụi của trần ai thì thành cái gì đây. Người ta là người đường hoàng đâu phải là khỉ mà lại bảo ngồi trên nốc xe làm trò hề chứ, đúng là thiếu phu nhân nhà này có khiếu nói đùa"_Ông tài xế nghĩ thầm rồi cười phì mà ko chịu ềnh tai lên nghe đoạn tiếp theo.

-Nói thiệt đó hả?_Gia Phong nhướn mày.

-Em đâu phải là người có khiếu nói đùa đâu_Hiểu Nghi nghiêm nghị_Một anh lên nóc xe ngồi, hai là mua một chiếc to hơn chiếc này đi, chứ em ko chịu nổi.

-Vậy thì lần sau tự bắt taxi mà đi, ko thì trèo lên nóc xe mà ngồi_Gia Phong cũng nghiêm nghị ko kém, nói rồi lại mở laptop đánh bậy cái gì đó ko biết. Để mặc người vợ mặt còn chút ửng hồng ra vẻ chàn chường, bất giác nhìn ra ngoài của sổ.

-"Shiori Suna"_Cô đọc đại một dòng chữ vừa lướt qua cửa kính đen, ko hiểu sao cô lại có cảm giác quen thuốc với nó.

-Gì?_Hàn thiếu gia hỏi vợ

-Ko biết, hình như có nghĩa là "cát trắng"_Mắt cô vẫn vô định nhìn ra ngoài của sổ, nhìn mọi cảnh vật lướt nhanh trong tầm mắt.

-...._Hàn thiếu gia ko nói gì mà nhìn chằm chằm vào vợ, dòng suy nghĩ lãng xẹt giờ đã có thêm một chi tiết mới về cô, Hà Hiểu Nghi biết tiếng Nhật-điều mà trước giờ anh ko hề biết?

/59