Ăn Sạch Sành Sanh Yêu Chết Em

Chương 11 - Chương 6

/20


7:30 sáng, mặc dù không có tiếng nhạc du dương đánh thức, nhưng lâu dài Uông Ngạo Quần đã dưỡng thành thói quen thức dậy sớm, làm cho đồng hồ sinh học của anh đúng giờ sẽ báo thức.

Mở mắt ra, đập vào mắt là khung cảnh xa lạ.

Không hề trang trí, chỉ có những dụng cụ gia đình cần thiết sắp xếp trong căn phòng nhỏ hẹp làm cho anh hơi lắp bắp kinh hãi.

Uông Ngạo Quần trừng mắt nhìn, cảm nhận trên cánh tay có sức nặng cùng ấm áp.

Anh chợt nhớ lại bản thân đang ở chỗ nào.

Quay đầu lại, người nằm bên cạnh anh hai mắt nhắm chặt, lông mi dài in bóng mờ, miệng nhỏ hơi hé mở làm cho anh muốn hôn lên.

Uông Ngạo Quần vui vẻ nhếch khóe miệng, kéo chăn qua, tay còn lại thì quàng qua lưng cô, ôm hết cả người cô vào trong lòng.

Anh không cần làm theo quy định thời gian rời giường cùng đi ngủ của ba Uông, anh có thể tự do thoải mái ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại.

Cằm tựa vào trên đầu nho nhỏ của Tần Hàm, Uông Ngạo Quần điều chỉnh góc độ một chút, khi chuẩn bị đi vào giấc ngủ lại, một âm thanh kỳ dị hấp dẫn chú ý của anh.

Tiếng thở dốc dồn dập thoáng xuyên thấu tường mà truyền tới, tiếng làm nũng nữ tính cùng tiếng thở gấp cầu xin bạn trai của cô ta thoả mãn bản thân.

Ừ a. . . . . . Lại sâu thêm một chút. . . . . . Lại đâm vào phía sau một chút. . . . . . A . . . . . Chính là chỗ đó! A a a. . . . . . Thật thoải mái. . . . . . Tuyệt quá. . . . . .

Tần Hàm nằm trong ngực Uông Ngạo Quần nghe được “đồng hồ báo thức” vang, lông mày xinh đẹp theo bản năng nhăn lại.

Cô xoay chuyển trong ngực Uông Ngạo Quần, ý đồ tìm một chỗ có thể tránh đi tạp âm trong lòng, lại không biết động tác vặn vẹo của bản thân làm cho nguyên bản anh còn tự kiềm chế được bị hai mặt giáp công, quái vật nào đó bị cô thức tỉnh.

Khuôn mặt Tần Hàm nhỏ nhắn vùi vào trong ngực anh, chân bị kẹp giữa hai chân anh, gián tiếp cọ xát nam tính của anh.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, một cảm giác kỳ quái xuất hiện ở trên đùi cô. Tần Hàm có cảm giác nhiệt độ bên người hình như càng lúc càng tăng, làm cho cô cảm thấy khô nóng. Mà vị trí ban đầu cô đặt chân giống như có cái gì đó ngăn trở cô, ý đồ bức cô lui ra.

Ghét, cô mới không chịu thua! Cô kiên trì vùi ở tại chỗ, không để cho cái thứ không biết từ nơi nào đến gây trở ngại giấc ngủ của cô.

Thứ trở ngại kia thấy cô không chịu lui ra, lại bắt đầu qua lại trên đùi cô, không ngừng cọ xát cô, dần dần lớn lên.

Cái thứ thô to kia cọ xát dọc theo bắp đùi trong của cô, đến phía cuối cùng ngừng lại, bắt đầu đánh vào nhụy hoa non mềm của cô.

Tần Hàm rất muốn lấy tay đẩy cái thứ đáng ghét nào đó ra, nhưng chất dịch khác thường từ hoa nguyệt tiết ra tản ra bên ngoài, làm cho cô cảm thấy thoải mái, thậm chí còn chủ động tách hai đùi ra, làm cho cái thứ kia

/20