Ăn Sạch Sành Sanh Yêu Chết Em

Chương 6 - Chương 3.2

/20


Ngủ một giấc ngon lành, Uông Ngạo Quần mơ mơ màng màng ngồi dậy. Trong lòng có chút kinh ngạc phòng của anh sao đột nhiên trở nên nhỏ hẹp như vậy? Nệm dưới mông sao lại trở nên cứng rắn như vậy? Gối đầu cũng không đủ mềm mại…… Nhưng mà chăn bông có một mùi thơm nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi, làm cho anh nhịn không được lại hít vào hai cái mới xuống giường.

Bên cạnh giường là phòng tắm, khóa đã hư nên cửa chỉ có thể khép hờ.

Vịn vách tường đi tới, Uông Ngạo Quần còn chưa tỉnh táo hẳn, suýt nữa ngã vào phòng tắm, cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật.

Một trận hoảng hồn làm cho thần trí anh toàn bộ tỉnh táo, đầu óc nhanh chóng khôi phục hoạt động công việc, nháy mắt anh nhớ lại bản thân đang ở nơi nào.

Uông Ngạo Quần quay đầu, liền nhìn đến một chỗ khác trong phòng, cô gái đưa lưng về phía anh —— chính là chủ thuê phòng của anh.

Uông Ngạo Quần không nhịn được nở nụ cười phát ra từ trong lòng.

Sau khi chăm chú nhìn cô một lúc lâu, xác định cô đang chuyên tâm làm việc, giống như khi anh luyện đàn rất ghét có người quấy rầy. Anh nghĩ lúc cô làm việc cũng không thích bị người khác làm phiền, liền xoay người vào phòng tắm, mở nước nóng tắm rửa.

Tần Hàm đang chuyên tâm làm việc đột nhiên bị tiếng nước chảy làm cho hết hồn.

Cô kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy cửa phòng tắm chỉ khép hờ, nhưng Uông Ngạo Quần vốn đang ngủ lại không thấy bóng dáng.

Anh đã tỉnh rồi?

Vừa nghĩ tới anh đã tỉnh dậy, ngực Tần Hàm giống như nai con bắt đầu nhảy loạn.

Cô buông chiếc bút trong tay ra, không biết vì sao lại cố gắng hết sức kiễng chân, rón ra rón rén đi tới phòng tắm.

Tần Hàm đoán rằng anh đang rửa mặt, nhưng không ngờ tới cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy một thân hình cao gầy, thon dài cùng cơ bắp rắn chắc.

Bờ vai rộng tới thắt lưng, từng chút thu nạp vào, tiếp theo là bờ mông vểnh cao…..

Mông của anh thật xinh đẹp….. Tần Hàm lại nhịn không được muốn chảy nước miếng.

Uông Ngạo Quần có một đôi chân dài thẳng tấp, không có lông chân rậm rạp gì đó, sắc đẹp nhìn qua quả thật có thể thay cơm.

Theo cửa phòng tắm bị Tần Hàm mở ra, đuổi đi ấm áp, cái lạnh làm cho Uông Ngạo Quần đang bôi sữa tắm trên người kinh ngạc xoay người lại.

Trong lúc bốn mắt hai người đối diện nhau, Tần Hàm hoảng loạn nhanh chóng hạ mi mắt xuống, không tự giác dừng lại trên bộ phận nào đó của anh ——

Lúc này, tiếng rên của con mèo cái đột nhiên vọng lại trong đầu.

Nhanh vào! Dùng cái đó của anh làm cho em thoải mái. Dùng sức đâm vào! Dùng sức. . . . . .

Tần Hàm nuốt một ngụm nước miếng, suy nghĩ bộ phận nam tính ủ rũ kia lúc tiến vào trong thân thể sẽ có cảm giác gì, có phải thoải mái đến mức làm cho toàn thân như nhũn ra hay không…….

Tần Hàm.

Uông Ngạo Quần ẩn ẩn mang theo ý cười đánh thức cô.

Trời ạ! Vừa rồi cô lại suy nghĩ cái gì?

Lần trước bị đôi tình nhân mèo cách vách “hại” bản thân tự an ủi bầu ngực, hiện tại là lần thứ hai cô nổi lên suy nghĩ lung tung rồi.

Tần Hàm cuống quít che mắt, nhanh chóng xoay lưng lại.

Thật xin lỗi! Tôi….. Tôi không nhìn thấy gì cả!

Cô đều xem sạch bách toàn bộ rồi, ngày mai nhất định sẽ bị đau mắt hột!

Rửa sạch bớt bọt xà phòng trên người, Uông Ngạo Quần bước đến trước, dừng lại phía sau lưng Tần Hàm.

Tần Hàm cảm giác phía sau có một luồng nhiệt cực nóng đánh úp lại, làm cho cô không biết làm như thế nào cho đúng.

Uông Ngạo Quần cúi đầu, miệng dán sát vào lỗ tai cô.

“Em đều……” Anh cố ý tạm dừng một chút, hơi nóng liền không khách khí phả vào lỗ tai cô, làm cho toàn thân cô đột nhiên tê dại “Nhìn thấy sạch bách rồi.”

Không có! Cô cuống quít lắc đầu, Tôi không thấy, tôi cái gì cũng không thấy!

Uông Ngạo Quần đột nhiên xoay người cô đang không chút nào phòng bị lại.

Thân thể của anh bởi vì bị cô trắng trợn nhìn mà nóng lên, nhiệt độ tản ra tán loạn.

Anh dùng tay kéo bàn tay che mắt của cô xuống, không có hảo ý nói: “Tôi nhìn thấy em đã nhìn sạch bách rồi.”

Thật xin lỗi! Tôi không phải cố ý! Hỏng bét! Vừa nói xong, không phải thừa nhận cô đã nhìn thấy tất cả rồi sao?

Tay chân Tần Hàm luống cuống cúi đầu, tầm mắt không khéo lại dừng ở bộ phận nào đó của anh….

Vừa rồi chỗ đó còn ũ rũ vô lực giống như mũi vòi voi, sao bây giờ…. Lại giống như cái mũi voi dài chuẩn bị hái quả trên cây rồi?

Tần Hàm kinh ngạc trừng to mắt, trơ mắt nhìn cái mũi voi càng ngày càng dài, càng ngày càng lớn, mắt thấy sẽ đụng tới cô.

Bây giờ em lại đang nhìn cái gì?”

Giọng nói trầm thấp có hơi chút khàn khàn của Uông Ngạo Quần làm cho Tần Hàm như vừa bừng tỉnh lại trong mộng, nhanh chóng ngẩng đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lúng túng giống như đứa bé làm sai việc bị bắt gặp.

Tôi không…. Tôi không….” Cô nghĩ muốn giải thích, lại không biết lấy chứng cứ hùng hồn mà có sức thuyết phục ở đâu ra chứng minh bản thân không có nhìn bộ phận nam tính của anh đến ngẩn người “Tôi nghĩ muốn….. Tôi….. Ưhm.”

Cái miệng nhỏ nhắn ý đồ ngụy biện nháy mắt bị ngăn chặn, người bị lôi kéo vào trong phòng tắm vẫn đang bốc

/20