Ba Kiếp Yêu Em

Chương 45 - Chuyện Xưa.

/151


Tiểu thư! Mau về phòng đi!

Không! Ta không đi!

Tiểu thư à!

Phải rồi ta phải đi gặp Đại phu nhân, ta phải hỏi bà ấy.

Tiểu thư!

Mẫu thân!

Mẫu thân!

Gọi lớn từ ngoài cửa điện chính:

Tâm giai con tới rồi!

Mẫu thân con có chuyện muốn hỏi người!

Trông con kìa làm gì mà chạy như vậy chứ, xem kìa con nhễ nhại mồ hôi rồi kìa:

Mẫu thân! Người còn nhớ Phan Đình Thư không?

Ai cơ?

Phan Đình Thư!

Đình Thư!

Phải rồi người hãy nhớ lại đi!

Con nhỏ này sao lại hỏi vậy?

Con xin người đó hãy nhớ lại đi.

Để ta xem Đình Thư!

Phải Đình Thư!

Hây da nó không phải muội của bà Tám sao?

Muội muội, bà Tám!

Phải Đình Thư là con của bà Tám là huynh muội với lão gia con!

Huynh muội!

Phải tớ hồi đó lão gia thương cô ấy lắm, huynh muội họ chơi với nhau rất thân từ thuở nhỏ, Đình Thư muội muội, thông minh xinhđẹp, hoạt bát, hơn nữa muội ấy còn đàn rất hay.

Đàn hay!

Đúng vậy!

Vậy giờ cô ấy đâu rồi?

Đình thư muội muội bạc mệnh đã mất sớm rồi!

Mất rồi!

Đúng thật đáng thương!

Vậy cô ấy không thành hôn với ai sao?

Thành hôn, nói mới nhớ hồi đó muội ấy được định sẽ gả cho Lê Nam công tử ở Bắc thành, hai người họ rất là yêu thương nhau, nhưng…

Nhưng sao mẫu thân?

Không ta không thể nói thêm.

Con xin người đó, người mau nói đi:

Vào trước ba ngày khi Đình Thư được gả đi thì Lão gia đã quá say, trong một buổi đàn của Đình thư muội, ông đã làm nhục Đình Thư muội.

Phải! Vì vậy mà hôn ước bị hủy, gia tộc Lê Nam công tử vu cho muội ấy không giữ trinh tiết, và đã báo cho cả tổng, dốt muội ấy thả bè trôi sông(Một hủ tục giã man)

Rồi sao nữa?

Lão gia đã bí mật cứu muội ấy đưa muội về ở trong căn nhà phía sau phủ, rồi sau đó muội ấy có thai và sinh ra Đình Đình, nhưng vì nỗi nhục, nỗi uất ức mà muội ấy ngày càng héo mòn mà đã ra đi từ rất sớm!

Con sao vậy?

Đừng có nói chuyện này cho Đình nhi nghe, nó với Lão gia đã xung khắc nay biết được không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa!

Vậy còn Cô Đình Thư cô có hận… phụ thân…

Có! Còn rất hận nữa, khi chết cô ấy còn nói suốt đời không tha thứ cho lão gia, bắt ông ấy phải sống trong dằn vặt cả đời.

Vậy sao!

Dù sao cũng là chuyện xưa rồi!

Tâm giai!

Ờ vâng!

Mau về đi ngủ sớm đi!

Vâng!

Mẫu thân ngủ sớm đi!

Tiểu thư! không sao chứ?

Ta không sao! Ta muốn ở một mình yên tĩnh!

Được! Vậy tiểu thư ngủ sớm, khi nào cần thì gọi Tâm nhi!

Ừm! Ngươi mau đi đi!

Vâng tiểu thư!

/151