Bảo Bối Thiên Tài: Siêu Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 29: Không tiếp nhận uy hiếp

/4734


Chương 29: Không tiếp nhận uy hiếp

Cố Hảo nhìn trang điểm tinh tế của Trần Thanh Vận, trông rất có khí chất.

Cố Hảo thực ra biết tin tức này đưa ra là có lợi cho Trần Thanh Vận, vì mọi người đều hiểu nhầm cô ta đang yêu đương với Phong Dập Thần.

Mượn danh tiếng nhà doanh nghiệp trẻ tuổi ở Tế Bắc của Phong Dập Thần, Trần Thanh Vận có quan hệ với anh, cũng coi như là có chỗ dựa trên sự nghiệp nghệ thuật biểu diễn.

Cố Hảo gật đầu, tay nhét vào trong túi của mình, trông không tự ti cũng không kiêu ngạo. “Cô Trần, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?”

“Ngồi xuống, đóng cửa lại.” Trần Thanh Vận trầm giọng nói.

Cố Hảo đóng cửa, ngồi xuống.

Lông mày Trần Thanh Vận cau lại, sắc bén lên tiếng. “Cô Cố, cô định bồi thường cho tôi thế nào đây?”

Cố Hảo hơi ngẩn ra. “Bồi thường cô?”

Trần Thanh Vận nhìn cô, lạnh giọng nói: “Bây giờ tôi bị tin tức giả mà cô chụp làm cho bên đại lý hủy bỏ quyền đại diện của tôi, phim sắp quay cũng thay đổi vai diễn lâm thời. Cô biết tôi vì cái tin tức này của cô mà tổn thất bao nhiêu không?”

Cố Hảo bị Trần Thanh Vận nổ pháo như vậy, trong lòng vốn có chút xíu áy náy vì hành vi chụp trộm của mình, ngược lại giờ mất hết rồi.

Theo cô được biết, trong tin tức báo cáo của phóng viên tòa soạn hôm nay, hợp đồng quảng cáo của Trần Thanh Vận nhất thời vì Phong Dập Thần mà tăng nhanh, các thể loại phim đều tìm cô ta, bây giờ cô ta thế mà lại nói tổn thất?

Cố Hảo nhìn vào mắt Trần Thanh Lập. “Cô trần, hình như cô đã quên tôi làm công việc gì.”

Sắc mặt Trần Thanh Vận sầm xuống, ánh mắt trốn tránh. “Đương nhiên tôi biết cô là phóng viên không có lương tâm của tờ báo nhỏ.”

“Trong các dùng từ của cô Trần tràn đầy khinh thị đối với truyền thông chúng tôi, tôi không biết thái độ này của cô từ đâu mà có, nhưng theo tôi được biết, hợp đồng quảng cáo hôm qua và hôm nay của cô tăng lớn, điều này nên cảm ơn truyền thông và anh Phong nhỉ.”

Sắc mặt Trần Thanh Vận cứng lại, không chịu thừa nhận: “Tôi đâu có tăng lớn gì? Tôi đã bị mất quyền đại diện rồi, vì tin tức của các cô, tôi đã mất quyền phát ngôn cho Phong thị.”

Cố Hảo ngẩn ra, chẳng lẽ Phong Dập Thần thấy tin tức phát ra, đã dùng cách này để tránh hiềm nghi, nên hủy bỏ hợp tác với Ảnh hậu Trần?

Cô nhớ lại tối hôm qua, nhưng vẫn không quên dáng vẻ lúc Trần Thanh Vận chủ động quyến rũ Phong Dập Thần, cái loại hăng hái kia khiến Phong Dập Thần chán ghét như vậy. Hai cái cộng lại, cái nào cũng có khả năng trở thành lý do.

“Cô Trần, đời người có mất thì mới có được, cô mất đi quyền phát ngôn của Phong thị, đã nhận được nhiều thứ như vậy.”

“Tôi mất đi Phong thị, truyền ra ngoài, ai còn tìm tôi?” Trần Thanh Vận nghiêm giọng nói: “Đây đều là ảnh hưởng của tin tức giả của cô đưa ra, chuyện này cô phải bồi thường cho tôi.”

Cố Hảo ngẩn ra một lát, hơi trầm ngâm: “Cô Trần, cô tìm tôi bàn bồi thường, hình như tìm nhầm người rồi.”

“Tôi không tìm nhầm.” Trần Thanh Vận trầm giọng nói: “Cô đừng tưởng tôi không biết là cô đã chụp tôi và Phong Dập Thần.”

Cố Hảo cũng không phủ nhận. “Đúng, là tôi chụp.”

“Thế nên cô phải bồi thường cho tôi.”

“Thật ngại quá, cô Trần, nếu cô muốn bồi thường, thì nên tìm tòa soạn của chúng tôi, tôi là cá thể, một là tôi làm việc cho tòa soạn, tòa soạn có người xét duyệt và phụ trách; hai là nếu cô biết bản thân có thể bị người ta chụp được, thì không nên làm ra hành động không phù hợp.”

Không ngờ Cố Hảo lại nói như vậy, Trần Thanh Vận lập tức nổi giận đùng đùng. “Chính là những phóng viên không có lương tâm như các cô mới khiến cho cuộc sống của chúng tôi phiền não như vậy.”

Cố Hảo không còn lời để nói.

Cô vẫn là không nói nữa, cô chỉ cảm thấy nếu Trần Thanh Vận là Ảnh hậu, có thể làm tốt tấm gương của thanh niên, chứ không phải làm ra chuyện không phù hợp như vậy trong phòng nghỉ nơi công cộng, cũng sẽ không bị chụp được.

Thấy Cố Hảo không nói chuyện, mắt Trần Thanh Vận xoay chuyển, nói: “Nếu cô có thể giúp tôi làm một việc, chuyện này có lẽ có thể xóa bỏ hoàn toàn.”

Cố Hảo nhìn vẻ mặt Trần Thành Vận, lông mày nhíu lại. “Cô Trần, tôi không có nhàn rỗi để giao dịch với cô.”

Ánh mắt Trần Thanh Vận lóe lên vẻ hung ác, vung mạnh tay một cái, nhấc tay liền tát một cái bạt tai qua. “Cho cô mặt mũi mà còn không cần đúng không?”

Lông mày Cố Hảo cau lại, trong mắt lóe qua vẻ bực bội, nhấc tay cũng quăng ra cái tát.

“Bốp, bốp” hai tiếng, trái phải mỗi bên một cái tát rơi trên mặt của Trần Thanh Vận.


/4734