Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 62 - Chương 62

/100


Tô Nghiêu có chút hoảng hốt chạy bừa, chủy thủ trong tay cũng không biết nhét vào đâu, trong lúc vô tình xông vào một viện rực rỡ sắc màu. Trong đó có một người đang cầm kéo cúi người tỉa hoa, nghe tiếng động sau lưng, lúc này mới xoay người lại nhìn, trong miệng bất đắc dĩ nói: Trở về nhanh như vậy? Mới vừa liền nói với ngươi, sắc trời đã tối, chớ có ồn ào nàng, ngươi không nghe.....

Tô Nghiêu chống lại cặp mắt lanh lảnh cưng chìu kia, nhất thời sững sờ, ngược lại người kia lại tự nhiên, vừa thấy là nàng, trên mặt liền nở nụ cười càng thêm cưng chìu, giơ kéo trong tay lên, bất đắc dĩ nói: Hoá ra là..... Là nương nương, a Anh đang ở đình viện, trong lúc rãnh rỗi ta liền thay nàng dọn dẹp, không ngờ..... Không phải a Anh đi tìm nương nương sao, thế nào, sao không gặp nàng à?

Lúc này Tô Nghiêu mới lúng túng ho khan một tiếng, không để lại dấu vết khẽ sửa tóc mai, nói: Tối nay ánh trăng không tệ, đi ra tản bộ, cũng nhất thời vui mừng tới viện a Anh xem một chút, chắc là đi khác đường với nàng, cho nên không đụng phải.

Làm sao nàng nghĩ đã trễ thế này còn có thể đụng phải Tô Giác ở đây? Nhìn biểu hiện của Tô Giác, người ca ca này của Tô Dao không thân cận với nàng, chỉ không biết có thể sinh ra loạn gì không, bây giờ nàng là bỏ không xong, quá phiền não.

Tô Giác cũng cười cười, từ trong ngách nhỏ bước ra, ngồi xuống một bên bàn đá cẩm thạch, nói: Nàng không tìm thấy nương nương, một lát sẽ trở lại, nương nương liền ở đây chờ nàng. Từ khi từ biệt ở Nhược suối cũng là đã lâu không gặp rồi, không biết nương nương bây giờ sống như thế nào?

Tô Nghiêu nghe hắn ân cần hỏi thăm, từng chữ thủ lễ, trong lòng chỉ thầm khen Tô gia gia dạy thật giỏi, thường ngày nàng đều tùy tâm sở dục hành động, thật sự là bôi đen danh tiếng của Nhược suối, không khỏi có chút ngượng ngùng, cũng văn nhã, trả lời: Nhận phúc huynh trưởng, hôm nay tất cả mạnh khỏe, chỉ là làm phiền huynh trưởng giúp đỡ A Dao, thật sự tính không đi.

Người giống như hắn, không nguyện xuất sĩ làm quan, trong chỗ tối luôn cảm thấy phong cách trên có chút không phù hợp, chứ đừng nói lúc này người này thản nhiên loay hoay trà cụ, thanh nhã như tiên giáng trần. Người nọ nghe nàng nói, cười lắc đầu, nói: Nương nương nói gì vậy, ta và người đều chảy huyết mạch Tô thị, còn chia lẫn nhau cái gì, nơi này là Tướng phủ, vĩnh viễn là nhà của nương nương, phía sau cánh cửa đóng kín liền không cần những quy củ kia, chớ khẩn trương như thế.

Tô Nghiêu gật đầu. Thật sự không phải nàng nói quy củ, mà là người này có thể nói chuyện văn nhã, ngay tiếp theo nàng cũng dung thi từ, trong ngày thường nếu nói chuyện như vậy, cũng mệt mỏi gần chết. Vì vậy cũng không nói chuyện, nhận ly trà Tô Giác đưa tới, tinh tế thưởng thức.

Như thế nào, có tiến bộ không?

Tô Nghiêu nghe có chút không hiểu, cúi đầu lo pha trà mới phản ứng ra đây là thủ nghệ pha trà, cũng may cả ngày nàng không có việc gì làm, cũng đọc qua mấy quyển về cách pha trà, cũng không nói lại, chỉ tránh nặng tìm nhẹ bình luận một phen, khiến Tô Giác gật đầu liên tục, tán dương: Không ngờ nghệ thuật uống trà của nương nương tinh tiến rất nhiều.

Ngày trước nàng hoạt bát hiếu động, không quyết tâm học pha trà, tới Trường Ninh không tới một năm, lại phải đọc về trà đạo.

Đối mặt không lo chi dự như vậy, Tô Nghiêu cười một tiếng, nói tránh đi: Đã muộn như vậy, huynh trưởng còn chưa ngủ sao?

Vốn là phải ngủ, chỉ là nha đầu a Anh này không cho ta đi, ta phải tu bổ hết sân mới thả ta trở về, vườn hoa


/100