Bệnh Không Thể yêu

Chương 11 - Chương 11

/48


Tiếu Già là bạn nối khố của Kiều San, lớn hơn Kiều San năm tuổi.

Lúc nhỏ Kiều San lười học bài, mà thành tích của Tiếu Già lại nổi trội xuất sắc. Lúc nhỏ anh ta là cơn ác mộng của Kiều San, lúc nào cũng có người so sánh cô với Tiếu Già, sau khi hai người thành niên, các trưởng bối lại thích trêu chọc bọn họ, nối loạn đường nhân duyên, lúc nào cũng khiến cho Kiều San cực kỳ ngượng ngùng.

Dịp lễ tết, sau khi cô xác định Tiếu Già rời quê nhà mới dám kéo theo hành lý về quê một mình, tóm lại là không dám cùng lúc xuất hiện chung với Tiếu Già trước mặt hàng xóm láng giềng, bạn bè thân thích.

Thẳng đến khi năm trước Tiếu Già mang về một cô bé, hàng xóm láng giềng mới chặt đứt ý nghĩ tác hợp cho hai người, không tiếp tục trêu chọc hai người nữa, bắt đầu đổi chủ đề thảo luận chuyện Tiếu Già chưa cưới đã có con.

Văn Văn không phải con gái ruột của Tiếu Già, năm nay con bé sáu tuổi, khôn ngoan đáng yêu, mẹ của bé là học trò của Tiếu Già, không có ba ruột.

Năm trước có một học sinh nữ có cơ hội đi du học, nhưng vướng Văn Văn nên quyết định từ bỏ. Tiếu Già không muốn học trò vứt bỏ cơ hội này, đồng ý chăm sóc con bé giúp cô gái đó hai năm.

Về phần tại sao muốn ôm lấy gánh nặng này, Kiều San rất là khó hiểu, mỗi khi cô hỏi chuyện này, cho tới bây giờ Tiếu Già vẫn cười nói: Có Văn Văn, những chủ đề của mấy hàng xóm láng giềng kia sẽ không còn là hai chúng ta nữa, em không vui sao?

Kiều San nghe vậy mỗi lần đều trợn trắng mắt: Nói anh vĩ đại bao nhiêu nha, nhất định không phải là vì em.

Đúng vậy, sao có thể là vì em chứ? Tiếu Già vẫn luôn duy trì nụ cười, từ khi Kiều San bắt đầu hiểu chuyện, dường như chưa từng thấy Tiếu Già thay đổi vẻ mặt.

Văn Văn mang theo Đô Đô đi đến ban công chơi, Tiếu Già giúp Kiều San hâm nóng sữa hạch đào, sau khi ngồi xuống thì hỏi cô: Gần đây em rất bận sao? Mang bánh đến văn phòng cũng không thấy em.

Kiều San nhận lấy sữa hạch đào rót toàn bộ vào trong cổ họng, đợi ly thủy tinh thấy đáy, theo thói quen nhận lấy khăn giấy Tiếu Già đưa tới, chùi miệng nói: Đúng vậy đó, đơn lần này còn khó giải quyết hơn đơn của ông chủ Thành Ca và nữ minh tinh. Nói tóm lại, không dễ làm cho lắm, nhưng gần đây có đột phá, cũng không có vấn đề.

Cô khựng lại cười hề hề hỏi: Làm bánh Cookie sao? Lát nữa cho em ít mang đi, em liên tục ăn mì ăn liền nửa tháng nay rồi, không có thức ăn ngon hộ thể, chắc hẳn lần sau em đến đã biến thành sợi mì ăn liền rồi.

Tiếu Già đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một túi đựng đầy bánh quy ra, đặt ở trên bàn trà, Biết em sẽ tới nên anh và Văn Văn đã chuẩn bị từ sớm cho em rồi.

Văn Văn cầm lược nhỏ ngồi trên mặt đất, ôm lấy đầu chó chải lông cho Đô Đô, nghe thấy lời của Tiếu Già thì lập tức xen vào: Đúng đấy mẹ Kiều, bánh xấu là con làm, bánh đẹp là của ba Tiêu làm! Ba Tiêu nói mẹ thích ăn quất Mạn Việt cho nên mỗi cái bánh đều cho rất nhiều quất vào, mẹ nhất định sẽ thích ăn!

Kiều San cảm động: Cảm ơn Văn Văn, Văn Văn thật sự ngoan quá đi!

Không cần cảm ơn đâu mẹ Kiều. Văn Văn cười đến cong mày cong mắt, âm thanh mềm mại ngọt ngào, Trừ mẹ với ba Tiêu ra thì mẹ Kiều là người đối tốt với con nhất, hiếu kính mẹ Kiều là điều tắt nhiên ạ!

Có đôi khi Kiều San thật sự hâm mộ Tiếu Già có một cô con gái hiểu chuyện như vậy. Đáng tiếc con bé không phải là con ruột, cuối năm phải trả con lại cho người ta rồi.

Tiếu Già dùng dĩa thủy tinh khác đựng vài miếng bánh bích quy, đặt ở trên bàn.

Cô tiện tay cầm một miếng, hai tay cầm bánh, cúi đầu cẩn thận cắn, cô không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi anh ta: Anh cũng đã lớn rồi, có đối tượng mình thích chưa? Hoặc là có đối tượng thích hợp chưa? Em làm mai cho anh nhé?

Tiếu Già nhếch mày rậm, cười nói: Muốn làm ăn với anh?

Bánh bích quy ăn rất ngon, Kiều San cúi thấp đầu cắn từng miếng, cả hàm răng đều chuyển động, đầu cũng điểm theo, tư thế ăn giống như một con chuột đồng lông xù. Tiếu Già không nhịn được đưa tay xoa nhẹ đầu của cô, Nói đi, có phải là có ai đến tìm em không?

Quả nhiên không thể gạt được anh.

Kiều San dừng động tác cắn bánh lại, giơ tay lên dùng mu bàn tay lau vụn bánh ở khóe môi một chút, thở dài nói: Tại sao lúc nào anh cũng biết trước vậy?

Tiếu Già: Anh không có bản lĩnh đó đâu. Ánh mắt anh ta nhìn cô vô cùng ấm áp, từ đầu đến cuối không nói câu nào.

... Có thể đoán trước được em muốn làm gì, chứ không phải là anh có bản lĩnh biết trước, là anh rất hiểu em thôi.

Kiều San cũng sớm biết là anh ta có thể đoán được mình muốn làm gì, cho nên đã chuẩn bị ảnh chụp của Lâm Chân từ sớm.

Cô lấy điện thoại ra mở tài liệu kho nhân duyên, tìm tin tức của khách hàng Lâm Chân, đưa cho anh ta nói: Ừm, cô gái này anh có ấn tượng không? Cô ấy nhờ em làm mai, Kiều San dựng thẳng ba ngón tay lên, chặc lưỡi nói: Ra giá không hề thấp chút nào, 30 vạn đấy!

Tiếu Già cầm di động qua, nụ cười trên môi vụt tắt, giọng nói trầm thấp không hề có nhiệt độ, Cô gái này anh có ấn tượng, gần đây cô ấy thường xuyên đến lớp của anh nghe giảng, anh ta khựng lại, quay đầu nhìn Kiều San đang xoa tay, nói: Như vậy đi, anh cho em 31 vạn, anh cũng làm mai cho anh.

Kiều San chớp chớp mắt: Anh có đối tượng mình thích rồi?

Tiếu Già: Ừm.

Có tư liệu của cô gái kia không? Em đi điều tra chút xem? Cô theo thói quen hỏi ra miệng, sau đó nghĩ đến cái gì đó lại lắc đầu, Không được, em đã đồng ý với cô Lâm, đây không phải là vấn đề tiền nhiều hay tiền ít, đây là đạo đức nghề nghiệp, thành tín căn bản!

Tiếu Già: Em cảm thấy em nói vậy có hữu dụng với anh không?

Kiều San lắc đầu: Vô dụng, cho nên em không nhận tiện của cô ấy, chỉ nói tận lực mà làm.

Tiếu Già: Ừ, không uổng công ngày thường làm đồ ăn cho em ăn. Em ở

/48