Bệnh Không Thể yêu

Chương 2 - Khách Hàng Khó Giải Quyết (02)

/48


Hai ngày kế tiếp, Kiều San một mực quan sát tình hình nhà đối diện.

Bảy giờ sáng mỗi ngày Tả Dịch đi ra ngoài, bảy giờ tối trở về. Sau tám giờ anh sẽ thay đồ thể thao xuống lầu chạy đêm, sáu giờ sáng chủ nhật anh ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Quan sát hết đặc tính, Kiều San quyết định chạm mặt với anh.

Vì vậy sáng sớm thứ bảy, cô thông qua mắt mèo, một mặt nhìn tiếng động nhà đối diện một mặt tính thời gian.

Vừa đến bảy giờ, quả nhiên Tả Dịch đúng lúc ra cửa.

Kiều San theo đó dắt chó xông ra ngoài.

Chân trước Tả Dịch vừa bước vào thang máy, ngay sau đó thì thấy một bé gái lùn dắt một con chó trắng béo tốt tiến vào.

Chó mập hất cằm lên nhìn anh, cô gái lùn cũng như vậy. Anh thanh nhàn sửa ống tay áo, ánh mắt nghiêm túc nhìn sang nơi khác.

Bàn tay xinh đẹp đang ở chỗ xương cổ tay thỉnh thoảng lật chuyển, ngón tay thon dài linh hoạt sửa lại cổ tay áo cho chỉnh tề, dưới làn da mỏng trắng của mu bàn tay loáng thoáng có thể nhìn thấy gân xanh, xương ngón tay rõ ràng từng đốt. Anh ưu nhã thuần thục sửa ống tay áo, ngón tay lại chuyển đến nơi dưới cổ họng, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn đè thắt caravat lại.

Chiều cao hai người chênh lệch rất lớn, Kiều San chỉ tới ngực anh. Ở trước mặt anh, cô chỉ cảm thấy trước mặt là một bức tường thịt người tản ra hormone phái nam. Ở trước mặt người này, cô mất đi trái tim thiếu nữ nhiều năm qua lại thình thịch bắt đầu sống lại. Thậm chí có xúc động muốn vươn tay ôm lấy eo của bức tường thịt này, ở trên lồng ngực rắn chắc của anh đi từ từ... nhất định rất có cảm giác an toàn.

Oa...

Lúc trước cô cảm thấy sườn mặt của người trên tấm ảnh này đã rất đẹp rồi, không ngờ chính mặt càng... đẹp hơn.

Không biết có phải là ảo giác hay không, thời tiết vốn có chút nóng nhưng khi cô thấy người đàn ông này sửa ống tay áo, ấn đè caravat thì lại có một cảm giác mát mẻ phả vào mặt.

Tình huống trên đường đi bị cô gái dò xét không phải không có, ngược lại lần đầu tiên Tả Dịch bị một người một chó nhìn chằm chằm như vậy.

Trong thang máy yên tĩnh một hồi, dường như có loại áp khí cùng ngượng ngùng vô hình. Thang máy vừa mở, anh bước ra đi vào bãi đậu xe, chẳng mấy chốc tìm được xe của mình.

Kiều San và con chó chỉ có thể đưa mắt nhìn người trong cuộc rời đi. Chờ xe Tả Dịch biến mất ở trong phạm vi tầm mắt của cô, trong lòng cô đã có mục đích, ôm đầu chó xoa nhẹ một cái, dặn dò nói: Đô Đô, buôn bán đến rồi, mục tiêu hôm nay chính là vị trai đẹp kia. Cô chỉ chỉ cái mông của mình, lại nói: Buổi chiều đợi trai đẹp này quay về, mày nhớ cắn mông anh ta một cái, nhẹ thôi, hiểu không? Sau đó cô sẽ dùng thân phận chủ và chó, mang Tả Dịch đi bệnh viện.

Bắt chuyện là bước đầu tiên để tìm hiểu khách hàng, cách làm này mặc dù không hiền hậu lắm nhưng cũng coi như có chút bất đắc dĩ... Không cắn không quen biết nhỉ.

Đô Đô gâu gâu hai tiếng, hoàn toàn có tinh thần.

Kiều San và chó của mình đã hợp tác với nhau năm năm rồi.

Chó này là lai giống giữa chó Samoyed cùng chó điền viên Trung Hoa, ngoại trừ móng trái trước có đốm vàng ra, còn lại là bộ lông tuyết trắng, được cô nuôi đến toàn thân mỡ béo, thoạt nhìn khờ khạo ngây ngô đáng yêu, nhưng trên thực tế là quỷ quái thông minh.

Bảy giờ tối, Kiều San ở hành lang ôm cây đợi thỏ. Sau khi cô thấy thang máy bắt đầu lên trên, vội vàng mang chó quẹo về nhà mình.

Đợi thang máy vừa mở cửa lại dẫn chó đi ra, làm bộ muốn ra ngoài dắt chó đi dạo.

Vì vậy, Tả Dịch cầm di động mang theo túi công văn từ trong thang máy đi ra, một chó trắng toàn thân phì nhiêu như cơn gió xông tới, vừa rẽ ngoặt thì nhảy lên, cắn một cái vào mông anh...

Tả Dịch: ... Anh gần như phản xạ có điều kiện nhảy ra, túi công văn màu đen nắm chặt trong tay đập về phía đầu con chó. Con chó này dường như đã được huấn luyện đặc biệt, thân thể mập mạp lại linh hoạt khác thường né tránh công kích.

Kiều San bước đi như bay xông tới, vừa ngồi xổm xuống nắm cổ con chó, vừa xin lỗi Tả Dịch: Xin lỗi, xin lỗi ngài, bình thường chó của tôi không như thế, anh có bị thương không?

Đô Đô được Kiều San huấn luyện đặc biệt, độ cắn có nặng có nhẹ, sẽ không cắn người bị thương.

Nó mạnh mẽ xông tới, thể trạng khiến người ta sợ hãi nhưng lực cắn lại nhẹ.

Thấy ánh mắt Kiều San quét về phía cái mông của anh, anh vô thức dùng túi công văn che chắn tầm mắt của cô, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh nhạt như hàn băng.

Giọng nói cũng lạnh lùng nghiêm túc, Cô này, nếu cô không quản tốt chó của mình thì xin giao cho lò mổ, bọn họ sẽ có biện pháp để con chó thô bạo ngu xuẩn này phát huy giá trị. May mà đối tượng công kích của con chó này là tôi mà không phải là thai phụ, trẻ nhỏ, người già, nếu không cô sẽ bỏ ra một giá lớn nghiêm trọng đấy.

Giọng điệu bất cận nhân tình của anh khiến Kiều San sửng sốt, sau đó mới nhếch môi, mặt dày cười làm lành, cố gắng làm dịu không khí: Xin lỗi xin lỗi, Cô nắm dây xích chó sải bước nhét Đô Đô vào trong nhà, đóng cửa lại, xoay người tiếp tục nói xin lỗi với anh: Vết thương của anh tôi sẽ phụ trách, hiện tại... đi bệnh viện tim vắc-xin phòng bệnh trước đã

/48