Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 124 - Ai Phủ Đầu Ai?

/708


Lưu Cảnh đến thời đại này đã nửa năm, cũng trải qua không ít cuộc tranh đấu nơi quan trường, bất kể là Thái Mạo đánh lén, hay Trương Doãn minh đấu, bọn họ ít nhiều đối với thân phận cháu Châu Mục của hắn đều có chút kiêng kị, không dám làm quá mức.

Cũng không phải Lưu Cảnh hắn ỷ vào thân phận này, mà điểm mấu chốt vẫn là quan trường Kinh Châu, chính là quyền lực của Lưu Biểu.

Tại thời điểm mấu chốt này, có người có thể mượn tay Tào Tháo giết hắn, có người có thể lợi dụng các cuộc tỷ thí để giáo huấn hắn, nhưng đều không giống như Hoàng Dũng này, công khai gào thét muốn giết mình.

Hơn nữa nói được làm được, gã dẫn theo hai đội tập kích, liều chết xông tới, hoàn toàn đem uy quyền nơi quan trường của Lưu Biểu đập nát.

Đương nhiên, Hoàng Tổ có thể lấy cớ con của y lỗ mãng kích động, chính y không biết dạy con. Nhưng điều này cũng không thể giải thích sự thật Hoàng Dũng ở bến tàu Sài Tang điều tra ba ngày nay.

Chỉ có thể nói, Hoàng Tổ đã biết việc mình đến Giang Hạ rồi. Y vì bảo vệ lợi ích của mình, không tiếc để đứa con ra mặt động thủ.

Hoàng Dũng phi ngựa cực nhanh, một lát đã lao lên mấy chục bước, đã có thể nhìn rõ ràng hình dáng của gã.

Hoàng Dũng tuổi chừng hai mươi, dáng người không cao, chỉ tầm bảy thước năm, nhưng hai bả vai rộng lại dày, đầu to như cái đấu, tóc rối bù, nhìn qua giống như sư tử bị giày vò đói khát chỉ còn da bọc xương, đầu to thân nhỏ, có phần quái dị.

Hoàng Dũng vừa mới nghe nói quản gia Đào gia mang theo hai chiếc thuyền hướng về phía đông, gã lập tức đoán được đây là bến tàu cũ của Đào gia. Thuyền khác không đi tới, vì sao hai chiếc thuyền này lại tới, chẳng lẽ Lưu Cảnh đến rồi?

Lửa giận báo thù trong lồng ngực gã hừng hực thiêu đốt. Gã liều lĩnh dẫn binh đánh tới.

Gã đương nhiên có ý muốn báo thù cho huynh trưởng, nhưng quan trọng hơn là huynh trưởng nói cho gã biết, Đào Trạm đã thích Lưu Cảnh. Huynh ấy đã tận mắt nhìn thấy bọn họ cùng ngồi trên giường.

Tin tức này đủ khiến cho Hoàng Dũng phát điên, gã sớm cho rằng Đào Trạm là nữ nhân của mình, bất cứ kẻ nào cũng đừng mơ tưởng nhúng chàm nàng. Cho dù là con của Lưu Biểu cũng không thể.

Lúc này, Hoàng Dũng tựa như sư tử đói khát nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng hầm hừ trầm thấp tựa như tiếng kêu của dã thú, hai tay nắm chặt thiết kích, cả người phát run.

Gã đột nhiên quát lớn một tiếng:

- Lưu Cảnh, cút xuống thuyền cho ta!

Nhưng Lưu Cảnh không để ý tới gã, mà chỉ khinh thường cười lạnh một tiếng.

Hắn cũng nghe nói Hoàng Dũng võ nghệ vượt xa huynh trưởng của mình, là mãnh tướng nổi danh trong quân Giang Hạ. Nhưng gã tính khí táo bạo, ngôn ngữ không hợp liền động thủ, xuống tay tàn nhẫn, không chút lưu tình. Người chết trên tay gã nhiều vô số kể.

Hắn nhìn ra được, Hoàng Dũng tay cầm hai cây thiết kích giống vũ khí của Điển Vi, Cam Ninh. Mỗi cây thiết kích ít nhất cũng nặng ba mươi cân.

Võ nghệ của Hoàng Xạ Lưu Cảnh đã lĩnh giáo qua, so với mình vẫn yếu hơn một bậc. Hoàng Dũng kia võ nghệ chẳng phải còn cao hơn mình rất nhiều sao?

Mặc dù biết mình không phải đối thủ của người này, nhưng Lưu Cảnh không hoảng hốt, hắn chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Hoàng Dũng cách đó vài chục bước.

Lưu Cảnh đương nhiên sẽ không xuống thuyền cùng Hoàng Dũng đánh nhau một trận sống mái. Hắn cũng không muốn chết trong tay kẻ ngu xuẩn này. Nhưng muốn hắn chạy trối chết, ngược lại hắn làm không được.

Hắn chỉ có thể dựa vào sự phán đoán, đánh bạc một phen.

Lưu Cảnh như thế nào cũng không tin tưởng, Hoàng Tổ sẽ để hắn giết chết con mình, bởi như vậy, mối quan hệ tối thiểu giữa y và Lưu Biểu cũng không thể duy trì, lập tức sẽ xảy ra chiến tranh. Ngoài ra còn có quân Giang Đông đang đứng bên trừng trừng nhìn vào.

Mà Hoàng Tổ và quân Giang Đông có thù truyền kiếp, y lại không thể đầu hàng Giang Đông. Hoàng Tổ sẽ không ngu xuẩn tới mức này, tình thế còn chưa rõ ràng, trước tiên tự đưa mình vào chỗ chết.

Nếu Hoàng Tổ thật muốn giết chết mình, y căn bản không cần để đứa con ra mặt, chỉ lệnh vho vài tên thủ hạ vờ làm cướp giang hồ, trên sông đem mình âm thầm xử lý, chẳng phải loại bỏ mọi mối liên quan đến y hay sao.

Nhưng Hoàng Tổ cũng không phái người ở trên sông giết mình, chứng tỏ y vẫn chưa muốn trở mặt cùng Lưu Biểu. Y chỉ tính toán để đứa con giáo huấn mình, cho mình uy thế phủ đầu.

Vậy y lúc nào sẽ ngăn cản đứa con ngu xuẩn này đây? Y không sợ đứa con này lỡ tay giết mình ư?

Lưu Cảnh phát hiện cách đó không xa có một chiếc thuyền lớn thả neo, vừa rồi còn chưa thấy nhưng bây giờ vô tình xuất hiện. Lưu Cảnh có thể xác định, Hoàng Tổ nhất định đang ngồi trên chiếc thuyền lớn kia.

Đã phát hiện ra chuyện này, Lưu Cảnh cũng nhẹ nhàng buông xuống. Hắn đi lên trước, hướng thuyền lớn hô to:

- Hoàng thái thú, đây là đạo đãi khách của ông sao?

Ánh mắt mọi người hướng thuyền lớn nhìn tới, ngay cả Hoàng Dũng cũng ngân ngẩn cả người, trong mắt nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ phụ thân mình ở trên chiếc thuyền kia sao? Lưu Cảnh làm sao lại biết được?

Lúc này rèm trên hiên thuyền vén lên, từ bên trong một người đàn ông trung niên mặc bào gấm, đầu lớn như cái đấu, mặt như quả bí đỏ, chính là Hoàng Tổ Thái thú Giang Hạ.

Trên mặt lão có chút xấu hổ, không ngờ Lưu Cảnh đoán được mình ở trong chiếc thuyền này. Điều này khiến cho lão cảm thấy bị động, bởi điều này chứng tỏ Lưu Cảnh đã nhìn thấu tâm tư của mình.

Hoàng Tổ quả thật không muốn để con mình giết chết Lưu Cảnh, hiện tại Lưu Biểu chỉ để cháu trai và lão cùng quản lý Giang Hạ, thậm chí đấu tranh cũng chưa bắt đầu, rồng mạnh chưa chắc đã địch nổi rắn đất.

Cuối cùng ai thắng ai thua, còn chưa biết. Tâm nguyện lớn nhất của Hoàng Tổ chính là duy trì tình trạng hiện tại, vừa có thể lấy được tiền lương ủng hộ của Lưu Biểu, đồng thời có thể hưởng thụ lợi ích thực tế quân đội tự lập, cớ sao không làm?

Chính bởi vậy, Hoàng Tổ cũng không muốn cùng Lưu Biểu trở mặt, ít nhất chưa đến thời điểm cuối cùng lão sẽ không làm như vậy.

Lão chỉ muốn giáo huấn Lưu Cảnh một chút, ra đòn phủ đầu với hắn. Nhưng Hoàng Tổ lại lo lắng đứa con xuống tay không kể nặng nhẹ, thật sự giết chết Lưu Cảnh, vậy sẽ hỏng việc.

Vì thế Hoàng Tổ cũng chạy tới bến tàu cũ của Đào gia, núp mình trong thuyền, chỉ chờ đứa con khiến cho Lưu Cảnh nhục nhã ê chề, lão liền bước ra ngăn lại. Thật không ngờ, Lưu Cảnh ngược lại lập tức đoán ra lão đang ở trên thuyền.

Hoàng Tổ cười khan một tiếng, chắp tay nói:

- Ta nghe nói Cảnh công tử tới rồi, sợ khuyển tử vô lễ, cho nên đặc biệt tới, giúp Cảnh công tử không bị sợ hãi.

Lưu Cảnh thản nhiên cười:

- Đa tạ Hoàng Thái thú quan tâm, chỉ là ta hiện tại không thể rời thuyền, tay không tấc sắc cùng lệnh lang chém giết, ông nói ta nên làm gì bây giờ? Hoàng Thái thú?

Hoàng Tổ trừng mắt, hướng Hoàng Dũng mắng lớn:

- Súc sinh, ta không để tâm một chút, ngươi liền gây tai họa, còn không mau cút xuống cho ta.

Trong lòng Hoàng Dũng lửa giận ngập trời, ngược lại lại bị phụ thân mắng chửi, gã hận đến muốn nghiến gãy răng, trong lòng căm hận khiến gã điên cuồng đến mất lý trí. Gã đem đoản kích hung hăng ném thẳng về phía Lưu Cảnh:

- Ngươi đi chết đi!

Lưu Cảnh vẫn không nhúc nhích, hí mắt nhìn chằm chằm vào đoản kích đang phi đến. Hắn nhìn ra được, Hoàng Dũng tâm không yên, khi ra tay hơi lệch một chút.

Hắn hừ lạnh một tiếng, đoản kích sượt qua tai hắn lao qua, nặng nề cắm phậm lên cột buồm, khiến mọi người xung quanh kinh hô một trận.

Ngay cả Hoàng Tổ cũng bị sợ đến tim muốn nhảy ra, lập tức thẹn quá hóa giận. Đứa con không ngờ trước mặt mọi người ném đi thể diện của lão, lão hét lớn một tiếng:

- Nghịch tử, quỳ xuống cho ta!

Hoàng Dũng lại không để ý tới phụ thân, hung tợn nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh:

- Tiểu tử, coi như số ngươi gặp may!

Gã quay đầu ngựa chạy như bay mà đi, Hoàng Tổ tức giận muốn hộc máu. Lưu Cảnh khẽ cười bảo:

- Hoàng Thái thú không nên tức giận, mỗi nhà đều trải qua một chuyện khó xử. Có đôi khi Châu Mục cũng vì Tông công tử mà đau đầu.

Hoàng Tổ thở dài một tiếng:

- Nhà có nghịch tử, nhân sinh bất hạnh. Nếu không phải ta đến đúng lúc, chỉ e tên ngu xuẩn này liền gây đại họa cho ta. Ta trở về phải giáo huấn nó thật tốt, bắt nó nhận lỗi cùng công tử.

- Hoàng Thái thú nói nặng rồi. Ta có thể hiểu được tâm tình của lệnh lang, người trẻ tuổi thôi! Vì tình phát điên là bình thường, qua cái tuổi này là tốt rồi.

Hoàng Tổ nửa ngày nói không ra lời, lão muốn thay mình giải vây, không ngờ Lưu Cảnh ngược lại còn giải vây cho lão, cũng không chỉ trích lão buông lỏng hành động của con trẻ, càng không có ý đi cáo tội với Châu Mục.

Nhìn bộ dạng Lưu Cảnh cười tủm tỉm, trong lòng Hoàng Tổ khẩn trương. Lão biết mình gặp phải kình địch rồi. Vốn muốn phủ đầu Lưu Cảnh, nhưng hiện tại xem ra Lưu Cảnh đánh phủ đầu mình rồi.

Tòa nhà lớn của Đào gia ở góc Tây Bắc thành Sài Tang, sát bên đường vận chuyển lương thực bên sông Trường Giang, là một tòa nhà rộng ba trăm mẫu đất. Thậm chí so với nha huyện cũng lớn hơn hai lần, đây cũng là Lưu Biểu ngầm đồng ý. Lão gia tử Đào gia thân phận Đình Hầu, trong chính trị cũng có thể thưởng thụ một tòa nhà đẹp.

Đào trạch không chỉ chiếm diện tích đất lớn, đồng thời cũng là tòa nhà lớn, bốn phía có sông bao quanh, tường viện cao lớn chắc chắn, phía trước có gia đinh đi lại, một cây cầu treo nối liền liên lạc với bên ngoài, hệt như thành trong thành vậy.

Lưu Biểu vì lôi kéo Đào gia, thậm chí còn cho Đào trạch một quyền lực đặc biệt, chính là chấp nhận Đào gia có Bộ Khúc năm trăm người, còn có thể công khai sử dụng tên nỏ và trường binh khí.

Trên thực tế, đây cũng là một lợi ích chứ không phải đặc quyền đích thực. Nhà quyền thế có Bộ Khúc tư binh sớm là bí mật công khai, cung nỏ và trường binh khí ở trong dân gian tràn lan, Đào gia chỉ là hợp pháp hóa để Bộ Khúc có thể sử dụng binh khí, không ai dùng điểm này để gây khó dễ với Đào gia.

Nhưng Bộ Khúc tư binh của Đào gia cũng không dừng ở năm trăm người. Cửa hàng Đào thị vốn có thuyền viên, hàng phu đã vượt lên hơn một nghìn năm trăm người, phần lớn đều là thanh niên cường tráng. Hàng năm đều phải chịu sự huấn luyện chống đỡ thủy tặc. Hơn nữa, điền nô trong trang viên, một khi phát sinh chiến sự, Đào gia ít nhất có thể nhanh chóng huy động ba nghìn người bảo vệ gia viên. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Đào gia muốn mua năm trăm quân nô từ trong tay Cam Ninh.

Đào gia có tiền có của, duy nhất thiếu chính là người.

Mặt khác Đào gia ở Giang Đông còn có sản nghiệp khổng lồ, không vì người Kinh Châu biết, thế cho nên Đào Thắng có thể trở thành khách quý của Tôn Quyền, đây cũng là nguyên nhân Lưu Biểu đối với Đào gia có chút bất mãn. Bởi vậy khi xảy ra vụ án Trương Doãn vu oan cho Đào gia, Lưu Biểu thể hiện một thái độ không được rõ ràng.

Cho dù gia nghiệp khổng lồ, nhưng trong chính trị vị thế của Đào gia khá yếu, chỉ có một người cháu làm huyện úy. Vì thế, Đào gia chỉ có thể dùng phương thức tìm đám nhà quyền quý che chở, gia chủ Đào Thắng cưới con gái Hoàng gia làm vợ, mà muội muội của Đào Thắng lại gả cho Lục thị đại tộc ở Giang Đông.

Đồng thời hàng năm Đào gia ngoại trừ nộp thuế, mặt khác còn muốn viện trợ cho Lưu Biểu và Tôn thị Giang Đông một lượng tiền lương. Lúc này mới khiến thế cục phía nam đang phức tạp của Đào gia được ổn định vững chai.

Tuy nhiên, một vài lúc bị khinh bỉ và sỉ nhục cũng khó tránh khỏi. Tỷ như Hoàng Dũng vì giành Đào Trạm mà đối với Đào gia khi nhục, đả thương quản gia của Đào gia. Trương Doãn vì mưu lợi mà vu oan cho Đào gia, bao gồm việc lần này Hoàng Dũng điều tra bến tàu, quấy rầy khách nhân đến Đào gia chúc thọ. Việc này thể hiện ra chỗ yếu của Đào gia khi làm thương nhân. Ngoại trừ nín nhịn, Đào gia không còn phương pháp khác.

Ở hậu đường Đào gia, lần này Đào lão thái gia mừng thọ đang cùng hơn mười tôn tử tôn nữ, vài chắt trai tụ hợp một nhà.

Đào lão gia tên Đào Liệt, sắp bảy mươi tuổi. Ở thời Tam Quốc bảy mươi đủ để gọi là lão nhân bảy mươi. Cho dù có hơn vài tuổi, cugnx phần lớn đều già yếu, mà Đào lão gia ngược lại tinh thần quắc thước, mặt mày hồng hào, suy nghĩ rõ ràng, bảo dưỡng cực kỳ tốt.

Ông lão cũng rất thích đám trẻ, nhất là tôn bỗi và chắt trai. Mỗi ngày gần nửa thời gian đều cùng bọn họ chơi đùa. Lúc này, trong mười mấy tôn bối có mấy đứa trẻ ông lão thích nhất, một trong số đó chính là Đào Trạm. Ông lão vì mình có đứa cháu gái xinh đẹp như vậy mà cảm thấy rất kiêu hãnh.

Hai ngày nữa là ngày ông cụ bảy mươi, tâm tình Đào Liệt cũng rất vui vẻ. Điều ông lão quan tâm nhất là khách nhân ở có hài lòng không, ăn ngon không? Vì lần thọ yến này, Đào gia bao trọn hơn mười lữ xá, vài chục tửu quán trong thành Sài Tang cũng chuyển thành nơi cung ứng cho Đào gia.

- Nghe nói con thứ Hoàng gia ở ngoài thành gây rối, có chuyện này sao?

Đào lão gia hơi mất hứng hỏi, đây là một chắt trai nói cho ông lão biết, Hoàng Dũng ở bến tàu điều tra tàu chở khác, khiến lòng người hoang mang. Đào Trạm ở bên cạnh ông nội sắc mặt nhất thời tái nhợt, nàng đương nhiên biết Hoàng Dũng vì chính mình điều tra Lưu Cảnh, vì thế nàng đã an bài đại quản gia đi đón hắn. Cũng không biết có đón được không. Trong lòng nàng có chút lo lắng, đồng thời đối với Hoàng Dũng nảy sinh phẫn hận thật sâu.

Đào Thắng nhanh chóng liếc qua con gái, khom người nói:

- Hồi bẩm phụ thân, thật có việc này, chúng ta đã liên tục hướng Hoàng Tổ can thiệp, nghe nói vừa rồi bọn họ đã bỏ đi rồi.

Trong lòng Đào Trạm sửng sốt, chẳng lẽ Lưu Cảnh tới rồi sao? Cho nên Hoàng Dũng mới bỏ đi, vậy Lưu Cảnh có gặp chuyện gì hay không? Những nghi vẫn liên tiếp khiến nội tâm nàng càng thêm lo lắng, nàng hận không thể lập tức chạy đến bến tàu. Trong lòng thấp thỏm đứng ngồi không yên, nàng muốn tìm lấy cái cớ để rời đi.

Đào lão gia cảm thấy cháu gái bất an, có chút kỳ quái hỏi:

- Cửu nương, cháu không thoải mái sao?

- Hồi bẩm ông nội, cháu gái hơi váng đầu, muốn về phòng nghỉ ngơi.

- Ừ! Vậy đi đi!

Đào Trạm đứng dậy thi lễ cùng ông nội và phụ thân, liền vội vàng rời đi. Nhìn cháu gái đi xa, Đào lão gia lúc này mới nói với Đào Thắng:

- Lần này không ít khách quý tới, không chỉ có Tông công tử - con thứ Châu Mục – tới, Khoái gia, Thái gia, Bàng gia đều có con cháu đến chúc thọ, nhất định phải khiến cho bọn vừa lòng mà đến, vui vẻ mà về. Không nên chỉ nghĩ đây là ngày sinh, phải lợi dụng cơ hội này, mở rộng tầm ảnh hưởng của Đào gia, hiểu chưa?

Đào Thắng khom người thi lễ:

- Con hiểu được, xin phụ thân yên tâm!

- Ta không muốn quan tâm! Nhưng có vài việc thì sợ các con còn chưa hiểu.

Đào Liệt cúi đầu thở dài một tiếng, trừ phi lão đã chết, nếu không lão làm sao có thể không vì gia tộc mà lo nghĩ chứ.


/708