BOSS CẨN THẬN, VỢ HIỀN CÓ ĐỘC

Chương 131 - Chương 104

/160


Edit: Tịnh Hảo

“Noãn Noãn, sợ sao! Chiến Vân Không hét lớn, trong lòng anh hiểu rõ cô đang sợ, nhưng bây giờ anh chỉ có thể tự khích lệ mình để anh biết mình đang ở bên cạnh cô, cô không phải chỉ có một mình, coi như phải chết anh cũng sẽ dũng cảm quên mình che trước mặt cô.

Sợ! Làm sao sẽ không sợ, phát súng kia khiến đầu óc cô nổ ‘ầm’ một tiếng, hoảng hốt giống như trở về mười năm trước, tầng hầm u ám không có mặt trời đó, một khoang thuyền bị vỡ không có không khí cung cấp, căn phòng nhỏ màu đen đưa tay ra không thấy được năm ngón, âm thanh kinh sợ cắt ngang tiếng thét chói tai ở cổ họng, tiếng kêu khóc nức nở, còn có… còn có dưới cơ thể của Nguyệt Mộng là màu đỏ sẫm chảy thành sông, tất cả đều chân thật và rõ ràng như thế, hiện ra trước mắt, nhắm mắt lại, cúi đầu, cơ thể từ từ trượt xuống, một chút âm thanh cũng không có, toàn thân đều đau xót.

“Noãn Noãn, em nhìn anh, nhìn anh!” Thấy cô không có phản ứng, cả người giấu đầu vào trong quần áo, bộ dáng kia cực kỳ giống một con mèo nhỏ bất lực lang thang, cơ thể gầy nhỏ nhưng vẫn kiên cường run rẩy.

Nhất thời, toàn bộ hô hấp của Chiến Vân Không như chìm vào vực sâu, rốt cuộc vẫn là một cô gái, một người không chịu nổi hồi tưởng về quá khứ kinh khủng lại chịu kích thích như vậy, làm sao bây giờ, trước khi Quan Lê Hiên tới tiếp ứng thì tuyệt đối không thể dừng xe, tay phải xoa nhẹ lên đầu của Noãn Noãn, nặng nề nhưng mang theo sự ấm áp vô cùng đau lòng, “Noãn Noãn, em nhìn anh, không có việc gì, anh tuyệt đối sẽ không để em xảy ra chuyện, không phải em nói sẽ tin tưởng anh sao!”

Nước mắt rơi xuống dọc theo gương mặt thấm ướt vạt áo của cô, làn da ẩm ướt mờ mờ ảo ảo, mình đang bị gì vậy, vẫn cảm thấy giống như con suối mạnh mẽ thoáng cái bị một phát súng phá hủy thành nghĩa địa không chịu nổi một kích, bây giờ, đối với cô mà nói, chỉ một chút hỗn loạn thôi cũng là điểm trí mạng.

Vốn cho rằng những hồi tưởng không muốn, những chuyện cũ cố ý quên đi kia sẽ bị thời gian mang đi, càng lúc càng xa từ từ phai mờ. Nhưng còn bây giờ thì sao? Cô sai rồi, vô cùng sai, sai đến buồn cười, quên lãng không hề bị thời gian mang đi, mà là lặng lẽ khắc sâu nó vào trong góc trí nhớ, không đụng vào thì sẽ không bị thương.

“Bây giờ em có thể giúp anh làm gì?” Mũi chua xót ngăn chặn hô hấp, miệng nhỏ khẽ mở ra hô hấp phát ra tiếng rầu rĩ, đôi mắt sưng giống như quả hạch đào, gương mặt hồng hồng nổi lên rất nhiều chấm nhỏ như sởi, Noãn Noãn vô hồn hoảng hốt, Chiến Vân Không sững sờ, mặt làm sao vậy? Dị ứng hả?

Ngón tay thô ráp chạm lên gương mặt mềm mại, Noãn Noãn có thể cảm nhận được rõ ràng đường chỉ tay của anh, lướt qua trên làn da tê tê ngứa ngứa, khóe môi nâng lên, nửa bên mặt cọ xát vào tay anh, đôi mắt sáng lộ ra chút tinh nghịch, khôi phục lại, khôi phục lại Noãn Noãn siêu cấp không sợ trời không sợ đất, một Noãn Noãn cứng đầu, không phải chỉ có tiếng súng thôi sao, cũng không phải là viên đạn bay qua thôi sao, cũng không phải chưa từng thấy chưa từng nghe chưa từng chịu qua, sợ cái gì.

Không phải đã nói, có anh ở đây chính là Thiên Đường, anh chính là bến cảng, chính là ngọn đèn hải đăng soi sáng hướng cô đi, rọi sáng đường về nhà cho cô, cho dù là một con thuyền nhỏ trôi giữa sóng lớn cũng sẽ có một ngày cập bến, không phải sao.

“Bên trong hộp phía bên phải em có hai cây súng, còn có em ngồi xuống sàn xe giúp anh lấy ra hai cây nữa, sau đó, hít sâu, gọi điện thoại cho mẹ, nói chúng ta có chuyện tạm thời không thể đi chúc Tết, đã kêu Cổ Thanh Dạ đi, đừng để bà lo lắng, mùng hai chúng ta sẽ về nhà, nhất định không để cho mẹ nghe ra sơ hở, hiểu chưa?”

Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, nhất định là không thể trở về, anh nhất định phải giải quyết bọn chúng, tốt nhất là bắt sống. Nắm chặt tay của Noãn Noãn truyền dũng khí




/160