Boss Chỉ Cưới Không Yêu: Vứt Bỏ Cô Vợ Vô Giá

Chương 16: An Nhược, cô tưởng cô là ai?

/1026


Chương 16: An Nhược, cô tưởng cô là ai?

An Nhược chống lại ánh mắt của anh, ánh mắt của người đàn ông rất bình tĩnh, cô không biết có nên nói tất cả cho anh ta biết hay không, nhưng mà nói cho anh ta biết thì có ích lợi gì?

Cô không cần sự thương hại và đồng cảm của anh ta, anh ta cũng sẽ không thương cảm cô.

Nói ra, chẳng qua là khiến người ta chê cười nhiều hơn mà thôi…

“Đây là tôi nợ ông ta”. Một câu nói đơn giản, đủ để chứng minh tất cả.

Đường Ngọc Thần cười cười, không hỏi gì nữa, đi lướt qua người cô.

An Nhược vội vàng nói: “Anhnh đừng chấm dứt hợp tác được không? Xem như tôi cầu xin anh”.

Người đàn ông nghiêng đầu, lộ ra gò má với đường nét hoàn mỹ: “Cô dựa vào cái gì?”.

Một câu nói nhẹ như bay, chứa đựng sự khinh bỉ và xem thường.

An Nhược đỏ mặt lên, không biết nên nói cái gì.

Dựa vào cái gì, dựa vào cô là vợ của anh sao?

Nhưng cô không muốn làm vợ anh ta, anh ta cũng không đối xử với cô như một người vợ.

Nhưng anh ta lại dựa vào cái gì mà muốn hủy bỏ hợp đồng?

“Dựa vào giao dịch giữa chúng ta, tôi gả cho anh, anh sẽ hợp tác với An thị”. An Nhược biết, nói như vậy rất khó chịu, cũng biết mình hơi cố tình gây sự.

Nhưng mà đứng ở góc độ của cô mà nói, cô mới là người bị hại lớn nhất.

Bọn họ dựa vào cái gì mà xây dựng quyền lợi trên người cô?

Cô không cam lòng, chỉ muốn phản kháng, không muốn thỏa hiệp.

Đường Ngọc Thần đột nhiên cười ha ha, tiếng cười không che giấu sự trào phúng đối với cô chút nào.

“An Nhược, cô tưởng cô là ai?”. Anh ta liếc nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng, rồi lập tức đi ra ngoài cửa.

Toàn thân An Nhược run lên, bỗng nhiên rét lạnh, cái cảm giác lạnh từ đáy lòng, cho dù ánh mặt trời có mãnh liệt đến đâu thì cũng không xua tan nổi.

Nhưng cô đã nhanh chóng tỉnh hồn lại mà đuổi theo.

Chiếc Bugatti màu đen bóng loáng dừng ở cửa biệt thự, Đường Ngọc Thần ngồi vào xe, An Nhược cũng thuận thế ngồi theo vào.

Người đàn ông cầm tay lái, ngón tay thon dài gõ nhẹ, ánh mắt nghiền ngẫm quan sát cô.

“Cô, cút xuống trong vòng ba giây cho tôi”. Anh ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói, nói cũng rất vô tình.

An Nhược tự động thắt dây an toàn, trừng mắt mím môi không nói lời nào.

Cô không biết làm như vậy có ý nghĩa gì, cô chỉ nghĩ, một tấc cũng không rời khỏi anh thì sẽ có cơ hội được anh đồng ý.

Ba giây trôi qua, cô vẫn không xuống xe.

Nhưng mà hai tay nắm chặt dây an toàn đã trở nên trắng bệch ở đốt ngón tay, cho thấy sự bất an của cô.

Đường Ngọc Thần nhếch môi một cái, ánh mắt lóe ra ánh sáng với ý tứ không rõ.

Anh không đuổi cô xuống xe nữa, mà trực tiếp cho xe chạy đến địa điểm vui chơi giải trí lớn nhất thành phố J.

“Danh Điển” là thiên đường của người có tiền.

Ở đây, bạn có thể điên hết mình, chơi hết mình, cho dù là tội phạm bị truy nã, chỉ cần vào chỗ này, cảnh sát cũng chỉ có thể chờ bên ngoài, không thể tùy tiện xông vào bắt người.

Nơi này có người của hai giới hắc bạch, người có thể vào đây đều rất không đơn giản.

Đường Ngọc Thần đẩy cửa phòng VIP xa hoa ra, tiếng ồn ào náo động nhất thời tuôn ra từ bên trong.

An Nhược suýt chút nữa bị lóa mắt bởi ánh sáng đen vàng rực rỡ bên trong.

Căn phòng lớn như vậy, diện tích có chừng hơn 300 mét vuông.

Không phải phòng karaoke bình thường, nơi này giống như một thế giới giải trí thu nhỏ vậy.

“Ôi, là Thần thiếu à, mọi người mau mau vỗ tay hoan nghênh”. Một cậu trai tà mạ đang đánh bia vỗ tay đầu tiên, những người khác cũng ồn ào vỗ tay theo.

“Thần thiếu, đổi khẩu vị rồi à?”. Ánh mắt của cậu trai nhìn lên người An Nhược ở phía sau.

Phải biết rằng, bên người Thần thiếu có rất nhiều kiểu phụ nữ, nhưng đều mỹ lệ, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.


/1026