Boss Chỉ Cưới Không Yêu: Vứt Bỏ Cô Vợ Vô Giá

Chương 18: Đừng quên lời cam kết của anh.

/1026


Chương 18: Đừng quên lời cam kết của anh.

Mùi rượu cũng không tệ lắm, có vị ngòn ngọt của dâu tây, giống như đang ăn một ly kem dâu tây ngon nhất trên thế giới này vậy.

Đường Ngọc Thần quả nhiên nói không sai, vị rất ngon.

An Nhược yên tâm hơn một tí, uống liên tục mấy ống rượu.

Cô chỉ lo uống rượu mà không phát hiện ra, người trong phòng không nói gì, toàn bộ đều đang nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.

Đường Ngọc Thần ngồi thoải mái, mỉm cười nhìn chằm chằm An Nhược, ánh mắt sâu thăm thoáng hiện sự tà ác.

Năm phút, cô đã uống hết toàn bộ.

Cô nghiêng đầu nhìn Đường Ngọc Thần bên cạnh: “Yêu cầu của anh tôi đã làm xong rồi, đừng quên lời cam kết của anh”.

Người đàn ông không nói lời nào, môi hơi nhếch, diện mạo anh tuấn đẹp trai, mê hoặc như thể ma vương, khiên không ai có thể chống cự, không ngừng rơi vào tay giặc.

An Nhược lắc đầu, thật sự rất kỳ lạ, sao cô lại phát hiện ra Đường Ngọc Thần vô cùng đẹp trai vậy?

Bỗng nhiên, cô cảm thấy trên người rất nóng, nhiệt độ trong phòng vừa phải, mà cô lại cảm thấy khô nóng khó chịu, như sắp chết vậy.

An Nhược kéo cổ áo, cởi hai nút áo sơ mi, lộ ra chiếc xương quai xanh trắng nõn.

Nhất định là vì uông rượu, An Nhược cố gắng không để mình thái quá lên, loạng chà loạng choạng đứng dậy, không quên nói lại một lần với Đường Ngọc Thần: “Đừng quên lời cam kết của anh”.

Cổ tay cô đột nhiên bị người ta tóm lấy, người đàn ông kéo mạnh một cái, An Nhược nhất thời ngã ngồi trong ngực anh.

Hơi thở nam tính xộc vào mũi, An Nhược không nhịn được hít sâu một cái, lại có cảm giác rất thoải mái.

Khuôn mặt anh tuấn của Đường Ngọc Thần gần trong gang tấc, anh gần như là dán lên môi cô, nhẹ nhàng nói: “Có biết vì sao gọi là “mười tám tầng địa ngục” không? Bởi vì càng là đồ tốt, càng sẽ dụ hoặc con người chìm đắm…hậu quả khi chìm sâu vào đó là, dày vò sống không bằng chết, đây chính là nguyên nhân của “mười tám tầng địa ngục”.

An Nhược ngơ ngác nhìn anh, đầu óc trống rỗng, trong lòng run rẩy sợ hãi.

Trong phòng rất yên tĩnh, những người khác uống rượu xong rồi rời đi tự bao giờ, bây giờ chỉ còn lại hai người họ.

Đường Ngọc Thần cười cười, cánh tay ôm chặt hông cô, tiếp tục cười hỏi: “Bây giờ cô không thấy toàn thân khô nóng khó chịu sao? Có phải rất khao khát cái gì đó không? An Nhược, mỗi giây trôi qua, khao khát của cô sẽ nhiều thêm một chút, cho đến khi cả người cô bị ham muốn vô tận lấp đầy, làm ra chuyện mà ngay cả chính cô cũng không cách nào tưởng tượng được mới thôi…Đừng sợ, cũng không phải chết, không kinh khủng như vậy, hơn nữa không phải có tôi ở đây sao, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô, sẽ làm cô thoải mái…”.

Sắc mặt của An Nhược đã trắng đến mức không thể trắng hơn được nữa.

Đường NGọc Thần không nói thẳng ra, nhưng cô có thể hiểu.

Mười tám tầng địa ngục, thật ra nói trắng ra là một loại thuốc mạnh.

Anh ta thế mà lại…cho cô uống cái thứ đó…

Nội tâm An Nhược hoảng loạn, cô cắn môi thật chặt, giống như con thú nhỏ vùng vẫy giãy chết, tay không ngừng kéo tay anh ta ra, muốn trốn khỏi chỗ này.

Cô quyết không cho phép tình huống đó xuất hiện trên người mình.

Chỉ nghĩ một chút thôi là cô đã cảm thấy như muốn chết.

“Buông ra…buông ra…”. An Nhược giãy dụa, quật cường không chịu rơi nước mắt.

Cánh tay Đường Ngọc Thần như kìm sắt, bất kể cô giãy thế nào cũng không chút sứt mẻ.

Người phụ nữ giãy dụa trên người anh ta, mơ màng, cơ thể mềm mại ở ngay trong ngực, đây là một sự dằn vặt đau khổ.

“Cầu xin anh…buông ra…”. Khuôn mặt An NHược ửng hồng, nói cầu xin thư thứ, ghẹo người như tiếng mèo kêu vậy.


/1026