Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 15 - Chương 15

/78


Tụ Tiên Lâu.

Lâm chưởng quỹ đứng ở bên quầy, phân phó người làm, thỉnh thoảng nhìn ra cửa, người khác không biết thân phận của Hạo Nhiên, đối đãi hơi tùy tiện, không thực sự coi trọng, nhưng hắn lại biết rõ.

Cũng chuyển những nguyên liệu nấu ăn kia đến phòng kho đi, kiểm tra cẩn thận, đừng để bị mất, hoặc thiếu, nếu không chủ nhân trách tội xuống, nhẹ thì đuổi ngươi đi, gây chuyện không tốt, lột da róc thịt cũng không biết chừng!

Người làm vừa nghe Lâm chưởng quỹ nói như thế, nào dám chần chừ, lập tức lên tiếng trả lời, đi làm việc.

Bên ngoài Tụ Tiên Lâu, xe ngựa chậm rãi đi đến.

Lâm chưởng quỹ lập tức đi ra ngoài, xe ngựa dừng lại, Hạo Nhiên nhảy xuống xe ngựa trước, xoa xoa đôi bàn tay, đặt ở bên môi thở ra vài hơi khí nóng, mới đè thấp giọng nói, A Duyên, đến!

Tùy Duyên xuống xe ngựa, liền thấy một nam tử trung niên béo ụt ịt, cả người như một trái bóng, nhiệt tình đi tới.

Hạo Nhiên ca. . . . . . erica-diendanlequydon

Hạo Nhiên cười ha ha, trêu ghẹo nói, Lâm chưởng quỹ, gần đây chắc kiếm được vô cùng nhiều, nhìn ngươi, tinh thần thoải mái thân thể mập ra không ít!

Ha ha, Hạo Nhiên ca, nghe ngươi nói kìa, kiếm được tiền, vì chủ nhân tin tưởng ta, mới để cho ta làm chưởng quỹ của Tụ Tiên Lâu, Hạo Nhiên ca, vị này chính là muội tử của ngươi?

Lâm chưởng quỹ nói xong, nhìn về phía Tùy Duyên.

Môi hồng răng trắng, màu da như ngọc, uyển chuyển hàm xúc, khí chất không tầm thường.

Hạo Nhiên thấy Lâm chưởng quỹ nhìn Tùy Duyên chằm chằm, sinh lòng không vui, Này, đây chính là muội tử của ta, Lâm chưởng quỹ, không mời chúng ta vào sao? Ngoài này có thể lạnh chết người!

Lâm chưởng quỹ khẽ kinh ngạc, vội nói, Đúng đúng đúng, Hạo Nhiên ca, cô nương, mời vào bên trong!

Hạo Nhiên ừ một tiếng, Tùy Duyên khách khí gật đầu, đi theo sau lưng Lâm chưởng quỹ vào nhã gian (gian phòng trang nhã) của Tụ Tiên Lâu.

Dọc theo đường đi Lâm chưởng quỹ liên tục nói chuyện, những câu lấy lòng, lời ngon tiếng ngọt, trôi chảy mạch lạc.

Mà Hạo Nhiên ca lại có thể tiếp lời của Lâm chưởng quỹ, côn đồ lưu manh này không hề luống cuống, không hề thô tục, mỗi một câu đều hoàn toàn thích hợp, cử chỉ thích hợp.

Mỗi một lời nói ra, đều làm cho Lâm chưởng quỹ vỗ tay tán thưởng, liên tiếp gật đầu, một lời một câu, Hạo Nhiên ca nói đúng.

Tùy Duyên không khỏi tò mò, Hạo Nhiên này, cuối cùng là một người như thế nào?

Ngồi trong nhã gian, nước trà lập tức được bưng lên.

Hạo Nhiên ca, muội tử, nếm thử xem, lần này ta ra cửa, tìm được trân phẩm, một hồi Hạo Nhiên ca trở về, mang một ít về, cho lão phu nhân nếm thử! Lâm chưởng quỹ cười nói.

Đối với Tùy Duyên, trong khoảng thời gian ngắn, từ người xa lạ, đến cô nương, bây giờ là muội tử, biến hóa rất nhanh, khiến Tùy Duyên liên tục tán dương.

Hạo Nhiên cười, nâng chung trà lên, nhẹ nhàng ngửi, Thứ ngươi tìm được, mùi thơm không tệ!

Nhắc tới cũng là kỳ ngộ (ngoài dự tính), hôm đó trời mưa, đi ngang qua một thôn trang, một căn nhà bị mưa to làm sụp đổ, một nhà sáu miệng ăn nhìn đống phế tích khóc đến tê tâm liệt phế, nhất thời nổi lên lòng trắc ẩn, liền cho mười lượng bạc, để cho sau khi mưa tạnh bọn họ có thể xây dựng lại gia viên, đương gia (chủ nhà) lão gia tử vô cùng biết ơn, nói cho ta biết, nhà hắn có một cây trà già, cũng không biết là giống gì, nhưng mà, sau khi pha trà này, mùi thơm tỏa ra bốn phía, ta cũng vì vậy mà tò mò, liền dừng lại, nếm thử, đúng là trà ngon, liền dùng hai mươi lượng bạc mua cây trà


/78