Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 3 - Chương 3

/78


Tùy Duyên cũng không biết phải nói với Bất Hối như thế nào, nàng không còn là người nương hà khắc đợi nàng lúc trước nữa, lúc này chỉ có thể ôm chặt lấy nàng, an ủi nàng.

Khi trời tối xuống, Bất Hối kéo Tùy Duyên tới một gian nhà rách nát, xem ra hình như đã từng bị lửa thiêu rụi, còn chết người, trong sân cỏ dại mọc thành bụi, vô cùng âm u.

Nương, người ở đây, ta đi tìm thử xem có giếng nước hay không!

Bây giờ, Bất Hối cũng không sợ liệt nương (người mẹ bị liệt) sẽ bỏ rơi nàng.

Trong lòng, Bất Hối hi vọng nương nàng khỏe lại, lại sợ sau khi nương nàng khỏe, sẽ bỏ rơi nàng, cho nên, thực sự, Bất Hối không hi vọng nương nàng khỏe lại.

Mâu thuẫn, lại khổ sở.

Bất Hối đi tìm giếng nước, Tùy Duyên dựa vào vách tường đã hư hỏng, khẽ thở.

Nàng phải khỏe, nhất định phải khỏe lại.

Vươn tay, sờ chân của mình, bắp thịt bình thường, cũng không teo hoặc bị ngoại thương, chỉ cần trong lòng vững vàng, ý chí kiên định, chiến thắng kí ức đen tối thân thể nguyên chủ lưu lại, thêm vào đó để ngân châm kích thích, hẳn rất nhanh có thể tốt trở lại.

Không bao lâu, Bất Hối đi tìm nước trở về.

Bởi vì thời gian dài không ai sử dụng, mùi vị của nước thật sự không tốt, một tư vị của cái chết.

Uống một hớp, Tùy Duyên cũng uống không trôi nữa, Bất Hối tới lấy nước cho Tùy Duyên rửa tay, xoa bóp.

Tùy Duyên nghĩ, nếu có một thùng gỗ thì tốt.

Nương, trước tạm chịu đựng, chờ sau này Bất Hối trưởng thành, kiếm bạc trắng mua một viện cho nương, trong sân, có giếng nước, như thế, nương có thể uống được nước sạch rồi!

Tùy Duyên gật đầu, xoa đầu Bất Hối.

Bất Hối ngẩn người, nhưng vẫn là cố gắng cười với Tùy Duyên.

Thiên chân vô tà (ngây thơ), thiện lương đáng yêu.

Nửa đêm canh ba.

Bất Hối đã ngủ, Tùy Duyên lại không ngủ được.

Xuyên qua mà đến, không có gì, còn kéo theo một thân tàn phế, nếu không có Bất Hối, Tùy Duyên nghĩ, có lẽ, nàng vốn đã không sống nổi.

Cũng may bây giờ không phải là mùa đông khắc nghiệt, nếu không, nàng không chết đói, cũng sẽ chết rét.

Dưới ánh trăng, Bất Hối ngủ rất say, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt.

Nhẹ nhàng sờ đầu Bất Hối, Bất Hối ưm một tiếng gọi nương, ôm chặt Tùy Duyên, lại ngủ say.

Bất Hối, ta sẽ đối tốt với con, rất tốt, rất tốt!

Trời còn chưa sáng, Bất Hối cũng đã tỉnh lại, lấy nước cho Tùy Duyên rửa mặt, rửa tay, kéo Tùy Duyên đi trên đường, nương con hai người mua ba cái bánh bao, một chén sữa đậu nành, tạm ứng phó xong cơm sáng, thật ra thì vận số cũng không tốt như vậy, dọc đường đi, cũng không có người cho một đồng tiền.

Bất Hối sốt ruột.

Nương, chúng ta đi Đông Thành đi, bên kia nhiều người giàu, hoặc vận khí chúng ta tốt, gặp được nhiều người tốt bụng, là có thể có tiền!

Đông Thành, xa không? Tùy Duyên hỏi, mờ mịt ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Không xa!

Nhưng mà, khi Bất Hối kéo Tùy Duyên đi vào hẻm nhỏ không người, Tùy Duyên mới biết, thật ra đi Đông Thành rất xa.

Đường cái ở Đông Thành, không cho ăn xin, cho nên chỉ có thể đi vào mấy cái hẻm nhỏ.

Tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, theo bản năng, Tùy Duyên cảm thấy, đó là một cảm giác lạnh lẽo nguy hiểm.

Bắt được họ!

Quát khẽ một tiếng, mấy nam nhân lưng hùng vai gấu đi tới bên này.

Sau khi Bất Hối sửng sốt, cũng hiểu ra, những người này là tới bắt các nàng, kéo xe đẩy tay, dùng sức chạy, liều mạng chạy.

Mấy đại hán vạm vỡ cũng không gấp, bởi vì cái hẻm nhỏ, bình thường có rất ít người đến, cho dù có người đến, cũng sẽ không có người đi lo chuyện bao đồng.

Tùy Duyên ngồi ở trên xe đẩy tay, tay nắm thành quả đấm.

Hận.

Thật hận.

Tại sao, nàng




/78