Cảm Ơn Em Đã Bước Vào Thế Giới Của Anh

Chương 31 - Không Cần Trả Ơn

/71


Chương 31

Hàn Thế Vinh cắn đũa nhìn Kiều Tiểu Ân ăn một cách ngon lành, cô ấy ăn khỏe thật, sao dáng lại gầy mãi không mập xíu nào?

Đôi mắt nai to tròn nhìn sang cái đùi gà trong phần ăn của anh, Hàn Thế Vinh biết cô muốn gì đưa sang cho cô: “Em lấy đi!”

“Cảm ơn anh!”-cô mừng rỡ nhận lấy tiếp tục ăn.

“Chật, trước mặt anh ta em có ăn giống như trước mặt tôi không?”

Tiểu Ân vô tư nói: “Đương nhiên là không rồi, nhưng trước sự hấp dẫn của thức ăn tôi không cưỡng lại được, một lúc sau cũng bộc lộ bản chất thật thôi.”

Hàn thế Vinh thích thú ngắm nhìn Kiều Tiểu Ân ngồi ăn, cô gái này rất dễ thỏa mãn, ban nãy còn mệt mỏi buồn bã mà giờ được ăn ngon lại tràn đầy sức sống.

Kiều Tiểu Ân lấy tay che mắt Hàn Thế Vinh lại: “Anh đừng nhìn tôi nữa, làm tôi ăn mất ngon.”

“Em ăn hết cả phần của tôi, tôi nhìn em chút không được sao?”-Anh gạt tay cô xuống tiếp tục nhìn, Kiều Tiểu Ân không hơi sức đâu quản nữa, cô tranh thủ ăn nốt cái đùi gà cho xong còn về nhà, như thế là cách nhanh nhất.

“Đừng vội, nếu em còn muốn ăn nữa tôi có thể gọi thêm phần đem về.”-Hàn Thế Vinh đưa ly nước cho cô uống.

“Anh cũng không phải người xấu, hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi!”-Kiều Tiểu Ân ngẫm lại những việc Hàn Thế Vinh đã làm cho cô, hôm nay anh ấy đã giúp cô rất nhiều, nếu không có anh bên cạnh chắc cô sẽ tủi thân lắm.

Hàn Thế Vinh từ bất ngờ chuyển sang thú vị, anh trêu chọc đáp: “Em nói như vậy làm tôi nghe không quen, muốn cảm ơn thì lấy thân đền đáp đi!”

Kiều Tiểu Ân lườm lại, cô mới nói tiếng người có xíu mà anh ta đã hống hách rồi, con người này không thể khen được mà.

“Chân tôi bị thương nhưng tay vẫn co thể đánh người được, anh có muốn thử không?”

Hàn Thế Vinh bật cười: “Không cần, tôi thử hai lần rồi.”

Chỗ hai người ngồi ăn cách nhà ở của Kiều Tiểu Ân không xa, sau khi ăn xong, Hàn Thế Vinh đẩy xe lăn đưa cô lên phòng, lâu lâu cả hai lại nói mốc vài câu làm bầu không khí bớt tẻ nhạt hơn, nhưng lọt vào mắt của Tề Tuấn đang đợi trước cửa phòng Kiều Tiểu Ân lại hoàn toàn không hợp nhãn chút nào.

Kiều Tiểu Ân sững người chợt tắt đi nụ cười khi nhìn thấy anh, khuôn mặt âm lãnh đến rợn người đang hướng mắt nhìn Hàn Thế Vinh, cô e ngại lên tiếng: “Anh đợi em nãy giờ sao?”

Tề Tuấn chớp nhẹ mắt, anh nhìn xuống bàn chân bó bột của cô, hàng chân mày càng nhíu chặt hơn, việc cô xảy ra chuyện anh cực kỳ không vui, nhưng người bên cạnh cô lúc đó không phải là anh, nghĩ đến thôi lòng Tề Tuấn càng bội phần khó chịu.

Hàn Thế Vinh đẩy xe lăn đứng trước cửa nhà Tiểu Ân, anh mỉm cười nhìn lên Tề Tuấn: “Tôi đã đưa em ấy đến bệnh viện và ăn tối rồi, anh không cần lo lắng.”

Đôi mắt sắc lạnh xuyên thẳng vào đôi mắt khiêu khích đối diện, bầu không khí nhanh chóng tràn ngập sự căng thẳng khiến cho Kiều Tiểu Ân ngồi bên dưới cũng không dám thở mạnh. Có phải vận đào hoa của cô đang tới không? Nhưng sự may mắn không nên có quá nhiều, nó sẽ trở thành tai họa mất.

“Sư phụ, đệ tử tới rồi!”-giọng Tiểu Lam vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, cô thở phào một cái nhìn bé con lon ton chạy tới, xuất hiện đúng lúc lắm.

Tề Tuấn thở hắt ra xoay gót chân nhìn sang người đàn ông cùng bé con bước tới, bàn tay nhanh chóng gạt tay Hàn Thế Vinh đang cầm tay vịn xe lăn ra thay thế bằng tay của mình.

“Chủ tịch Hoàng cũng đến đây sao?”

Người đàn ông trong bộ vest xanh lam sang trọng bước tới đứng sau lưng con gái chính là chủ tịch của tập đoàn KT nổi tiếng, Hoàng Phong. Anh đưa tay ra chủ động bắt tay Tề Tuấn, ánh mắt sắc bén hướng sang Hàn Thế Vinh, không khó để nhận ra thân phận thật sự của người này nhưng anh cũng hiểu chuyện không tiện vạch trần, chỉ khẽ gật đầu chào.

“Kiều tiểu thư không gặp có một ngày sao lại thành ra thế này rồi?”

Kiều Tiểu Ân xấu hổ cười trừ, cô lên tiếng đáp: “Mọi người vào nhà trước đã, nơi này chật hẹp đứng đây nói chuyện không tiện.”

Tiểu Lam hào hứng đi tới cạnh Kiều Tiểu Ân, bây giờ có dịp nhìn kỹ, sư phụ bé con có vài điểm nhìn rất giống dì Vy Vy của bé. (Cái này ai Sone và theo dõi hai truyện sẽ hiểu ha ^.<)

Cô mở cửa nhà mời khách vào, nhưng khi Hàn thế Vinh định đặt chân vào phòng tham quan đã bị cô ở trước cửa chặn lại: “Tôi không có mời anh, anh xong chuyện rồi thì về nhà đi!”

Hàn Thế Vinh tỏ vẻ cảm thấy bị tổn thương, đến khi chạm phải ánh mắt khinh thường của Tề Tuấn, anh hắng giọng: “Được thôi, em không cho vào thì tôi về, ở đây sợ có người ngứa mắt.”

Khi Hàn Thế Vinh đã rời khỏi, không gian trở nên yên tĩnh hơn, Hoàng Phong đặt con gái ngồi vào lòng của mình, nhìn hai ân nhân thốt: “Hôm qua xảy ra nhiều chuyện gia đình chúng tôi vẫn chưa có dịp nói lời cảm ơn hai vị, hôm nay tôi và con gái đến đây cảm ơn việc làm trượng nghĩa vừa rồi.”

Kiều Tiểu Ân đưa tay lên lắc lắc, cô xấu hổ không nhận công: “Cái này là chuyện chúng tôi nên làm mà. Nhìn bé gái đáng yêu thế này bị bắt cóc tôi không thể làm ngơ được.”

Tiểu Lam nhảy khỏi vòng tay ba đi đến kéo một cái ghế nhựa nhỏ ngồi cạnh Kiều Tiểu Ân, bé con phấn khích nói: “Sư phụ đừng cách sáo, sư phụ cứu con khỏi kẻ xấu là chuyện rất rất tốt, con nhất định phải trả ơn.”

“Cháu đừng gọi cô là sư phụ này sư phụ nọ nữa, cô không quen đâu.”

“Vậy con gọi là tỷ tỷ xinh đẹp nha.”

Hoàng Phong mỉm cười bảo con gái quay lại chỗ ngồi: “Tiểu Lam đừng nghịch nữa, cô đang bị thương đấy.”

Tề Tuấn lúc này mới mở lời: “Chuyện cũng đã qua rồi, con chủ tịch Hoàng đã không sao, mọi chuyện dừng lại ở đây thôi, chúng tôi giúp bé gái không có ý muốn được trả ơn.”-anh hướng mắt nhìn sang Kiều Tiểu Ân, giọng đều đều nói tiếp: “Tính tình cô ấy xưa nay luôn thích làm việc theo ý mình, lần này không gây họa là may mắn lắm rồi.”

Hoàng Phong nhìn vẻ mặt phụng phịu khi bị người yêu trách của Kiều Tiểu Ân khẽ cười, hôm qua tuy lo lắng cho con gái yêu quý nhưng anh vẫn nhận ra được sự quan tâm của Tề Tuấn dành cho Kiều Tiểu Ân lớn như thế nào, người đàn ông này có khả năng chăm sóc và bảo vệ cho cô gái anh ấy, Hoàng Phong rất thích những người như vậy.

“Được, không nói đến chuyện ơn nghĩa ở đây nữa, nhân duyên này xem như ông trời muốn chúng ta trở thành bạn bè của nhau, sau này có chuyện gì cứ đến tìm chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết mình.”

Bảo bối bồi thêm một câu: “Ba con nói đúng đó, ba con rất tài giỏi.”

.

.


/71