Cẩm Y Hương Khuê

Chương 5 - Chương 5

/56


Tiêu Chấn, Phùng Thực đều rất tham ăn, dứt khoát ăn sạch cái nồi lớn trước mặt đến một giọt nước canh cũng không còn thừa lại.

No chết ta, Cẩm nương làm đúng là ngon!

Ăn uống no đủ, Phùng Thực vuốt bụng ợ vang, mặt mày hồng hào nhìn nàng dâu ở phía đối diện.

Tô Cẩm nở nụ cười rất là tự hào, nàng là loại người trời sinh đã khéo tay, thiêu thùa may vá may vá đều rất đẹp, nấu cơm thì cơm ngon.

Đi thôi, để Lưu thẩm dọn dẹp. Nhìn thấy Tô Cẩm muốn dọn dẹp bàn cơm, Phùng Thực vội ngăn lại.

Trong lúc đang nói chuyện thì Lưu thẩm đã tới, cũng bảo Tô Cẩm đừng động vào.

Tô Cẩm lặng lẽ xoa xoa tay, vừa quan sát sắc mặt Tiêu Chấn vừa cười xòa nói: Đại nhân, lúc dân nữ ở Dương Châu sống dựa vào nghê bán bánh bao, nay đến Bắc Địa này dân nữ rảnh rỗi không có việc làm nên định tiếp d/đ'l;q;d tục bán bánh bao, kiếm chút tiền trả công cho thầy giáo a Triệt. Buổi chiều dân nữ thấy Sương phòng phía Tây của ngài vẫn còn trống, cả gan để bánh bao đã làm xong ở bên đó, ngài xem có thể không? Nếu không tiện dẫn nữ sẽ chuyển bánh bao đến chỗ ở của chúng ta.

Tiêu Chấn còn chưa kịp mở miệng, Phùng Thực vui mừng nhảy lên: Đã làm xong rồi? Ta đi xem một chút!

Nói xong hắn lập tức chạy đi, hấp tấp nhiệt tình còn giống đứa bé hơn a Triệt.

Tô Cẩm cau mày, người này ném hai mẫu tử nàng ở lại đây làm gì?

Đang suy nghĩ, Tiêu Chấn cũng rời khỏi chỗ ngồi đi về phía cửa phòng.

Tô Cẩm không thể làm gì khác hơn là dắt nhi tử đi theo phía sau.

Mới vừa ăn mì xong, mấy người đều ấm lòng, nhưng ban đêm gió lớn, Tiêu Chấn vừa vén màn lên gió Bắc vù vù đã thổi vào trong như nước thủy triều, hắn vô ý quay đầu lại, chỉ thấy tiểu phụ nhân mặc áo hồng sau lưng đang kéo a Triệt vào trong ngực, cúi đầu, dùng tay áo thật dầy giúp a Triệt che mặt lại.

Cho tới giờ khắc này, Tiêu Chấn mới tin tưởng, nữ nhân này thật lòng với nhi tử ruột của mình.

Màn cửa rất nặng, Tiêu Chấn thuận tay chống giúp hai mẫu tử một lát.

Làm phiền đại nhân. Tô Cẩm cảm kích nói.

Tiêu Chấn khẽ vuốt cằm, chờ hai mẫu tử đi ra rồi hắn mới thả màn cửa xuống sải bước đi phía trước.

Trong sương phòng phía Tây có một cái bàn trống, hiện giờ trên mặt bàn đang đặt lồng hấp chồng chất, trong một lồng có mười bánh bao.

Cẩm nương làm việc thật là nhanh, ta còn nghĩ sáng mai sẽ giúp nàng một tay đấy! Phùng Thực bội phục tán dương nàng dâu.

Tô Cẩm chỉ cười cười.

Tiêu Chấn nhìn một vòng, nói với nàng: Bên này ta tạm thời không cần, đệ muội cứ dùng đi.

Tô Cẩm nói cám ơn liên tục.

Tiêu Chấn trực tiếp trở về phòng chính nghỉ ngơi.

Một nhà ba người Tô Cẩm một nhà ba người trở về Sương phòng phía Đông, trước mép giường có đặt một cái băng ngồi, a Triệt ngâm chân xong lại thêm chút nước nóng đến lượt Tô Cẩm ngâm, hai mẫu tử tắm rửa sạch sẽ nằm chăn rồi, Phùng Thực mới bắt đầu ngâm.

A Triệt ngủ trong chăn đầu giường đặt gần lò sưởi bị ổ, hai phu thê ở cạnh ngoài, Tô Cẩm nằm nghiêng nhìn trượng phu ngâm chân, vui mừng nói: Đại nhân thật dễ nói chuyện không có chút kiểu cách nhà quan nào, trên đường đi tới đây thiếp còn lo lắng, sợ đại nhân ghét bỏ chúng ta phiền phức.

Phùng Thực cười hắc hắc: Đại nhân của chúng ta không giống với Lý Thiên Hộ thành Bắc, nhà Lý Thiên Hộ là quan viên do tổ tiên truyền lại, rất thích ăn uống hưởng lạc, không có danh tiếng và bản lĩnh thật sự của Thiên Hộ, d/đ;l;q;d từ nhỏ đại nhân chúng ta đã sống trong quân doanh làm tiểu tốt, chức quan Thiên Hộ này là do ngài ấy dùng đao thật thương thật liều mạng mới có được, dĩ nhiên sẽ thân thiết như bách tính bình dân.

Hiện giờ Tô Cẩm đang ở trong phủ Thiên Hộ nên muốn hiểu rõ về chủ nhân của phủ đệ hơn một chút, tiếp tục hỏi: Hắn là người ở đâu?

Phùng Thực nói: Là người ở Phủ Bắc Bình Thông Châu, nàng đến cũng đã đi ngang qua Thông Châu chứ?

Tô Cẩm ừ một tiếng, Thông Châu là con đường mà từ Nam chí Bắc phải đi qua, lúc ấy nàng cũng đã đi qua.

Trong lúc nói chuyện, Phùng Thực đã ngâm chân xong, mang giày đi ra ngoài hắt nước, trở vào cài then cửa hít một hơi khí lạnh rồi nhảy lên giường chen vào chăn vô cùng lưu loát. Hai phu thê vừa nhỏ tiếng hàn huyên một hồi, Phùng Thực lửa cháy rừng rực, động tay động chân nghĩ muốn, Tô Cẩm khuyên mấy lần không được tức giận đẩy người ra ngoài, còn mình chuyển sang bên kia ngủ cùng nhi tử.

Ngày mai nàng còn phải bán bánh bao, nào có hơi sức vận động.

Phùng Thực bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngủ một mình.

Phòng chính, Tiêu Chấn tựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi, dựa sát dưới ánh đèn mờ mờ của cây trẩu để nhìn binh thư.

Hắn cũng không muốn hiếu học khắc khổ như vậy, nhưng thân thể hắn là nam nhân bình thường, tuy tiếng kêu ở Sương phòng phía Đông chỉ kéo dài chừng một khắc đồng hồ, nhưng cũng đủ để hắn khí huyết dâng trào, nếu hắn nằm không nhúc nhích sẽ không kiềm chế được mà nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, nên chỉ còn cách chuyên tâm đọc sách, đợi tiếng kêu ngừng lại thì hắn có thể ngủ rồi.

Chỉ có điều, tối nay Tiêu Chấn đợi rất lâu cũng không đợi được tiếng kêu này.

Cuối cùng thật sự không chịu đựng được nữa, Tiêu Chấn thổi đèn cởi áo ra ngủ.

Không biết có phải đang vô ý thức đề phòng tiếng vang ngoài cửa sổ hay không mà ở nơi vắng lặng chỉ có tiếng gió đêm đông, Tiêu Chấn lại mất ngủ.

.

Đêm nay Tô Cẩm ngủ được cũng không được ổn định lắm, nàng lo lắng sợ bản thân ngủ quên.

Loáng thoáng nghe được tiếng gà gáy, tinh thần Tô Cẩm cả kinh lập tức mở mắt.

Trong nhà tối đen, Tô Cẩm rón rén mặc quần áo, hai phụ tử Phùng Thực ngủ rất sâu, ngay cả khi Tô Cẩm ra cửa cũng không biết.

Thế nhưng một tiếng Két lại làm Tiêu đại nhân nhĩ lực hơn người ở phòng chính thức tỉnh.

Tiêu Chấn trầm ngâm lắng nghe.

Một mình Tô Cẩm đi vào phòng bếp, đốt đèn dầu muốn lấy nước, không ngờ vừa thả gáo xuống, Cộp một tiếng giống như đập trúng cái gì! Tô Cẩm ngạc nhiên cúi đầu kiểm tra, lúc này mới phát hiện nước


/56