Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

Chương 50 - Chương 49

/72




Hạ Thiên Vũ chần chờ lắc đầu, cô không làm bất cứ chuyện gì, tại sao lại trêu chọc đến những người này, tại sao vẻ mặt cả một đám đều đen như vậy.

Hiệu trưởng đập bàn một cái, Hạ Thiên Vũ bị sợ đến thân thể run lên, không đợi Hạ Thiên Vũ phản ứng kịp, hiệu trưởng vứt một phong bì lên trên bàn, rơi ra một xấp ảnh.

Hạ Thiên Vũ hiểu mấy phần, xem ra lại có rắc rối tới cửa, cô đi mấy bước đến cầm những tấm ảnh kia lên, xem rất kỹ.

Trong hình cô cùng với bốn người đàn ông khác nhau ở những nơi khác nhau, hơn nữa kỹ thuật của nhiếp ảnh gia rất tốt, luôn luôn có thể rất lướt qua dáng vẻ của những người đàn ông kia, mà lại làm cho người ta nhìn ra được những đàn ông này đều khác nhau.

Em vốn là nghiên cứu sinh, mà em lại làm gái hồng lâu(gái đẹp chuyên đi tiếp khách) ở bên ngoài, tôi thật sự nhìn không ra! Hiệu trưởng rất tức giận, chỉ sợ là bởi vì danh dự của trường học mà phải cho sinh viên thôi học.

Hạ Thiên Vũ chỉ di chuyển mấy tấm ảnh, sau đó cô sắp xếp lại các tấm ảnh, chia làm năm nhóm, chỉ vào từng tấm ảnh nói: Chỉ dựa vào những tấm hình này, mà có thể lên án em là gái hồng lâu sao? Thật sự là quá buồn cười!

Đây là chủ tịch tập đoàn X gởi tới còn có thể giả sao? Một cô gái nhỏ như em, tập đoàn X của bọn họ có thể hãm hại em sao? Em chỉ là một sinh viên nhỏ, người ta chính là tổng giám đốc của một tập đoàn, tại sao có thể không duyên cớ hãm hại em! Cũng may bọn họ đã nói, chỉ cần em nghỉ học, bọn họ sẽ áp xuống chuyện này, không làm ảnh hưởng đến danh dự của trường học. Hiệu trưởng lòng đầy căm phẫn nói.

Em … sau này nhớ làm người tốt. Ánh mắt giáo sư Tiền vô cùng buồn bã, nhìn Hạ Thiên Vũ.

Hạ Thiên Vũ giương nhẹ khóe miệng: Thật sự là đại tiểu thư không biết trời cao đất rộng! Không ngờ đường đường là Tổng giám đố tập đoàn X mà lại đi theo ầm ĩ, thật đúng là ngoài dự liệu của em mà!

Em, nói lời này là có ý gì? Em còn cười được! Thấy dáng vẻ cô không biết sai, hiệu trưởng đã tức giận không chịu nổi.

Hạ Thiên Vũ lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nói: Giúp tôi tiếp thông số di động của CEO ngân hàng XX.

Vâng, xin chờ một chút. Bên kia dừng lại một chút, lập tức trả lời.

Nhất thời hiệu trưởng và giáo sư Tiền ngây người, bọn họ quả thật không thể tin được, Hạ Thiên Vũ vậy mà lại gọi điện thoại cho CEO của ngân hàng XX, cô và ông ta có quan hệ như thế nào?

Alô, chú Tần ạ.

Tiểu Vũ à, có chuyện gì gọi cho chú vậy, có chuyện gì à?

Chú Tần, chú phụ trách việc vay vốn của tập đoàn X phải không ạ?

Đúng vậy, sao thế con?

Chú Tần, chú điều tra đại học X đại sẽ biết! Đại tiểu thư tập đoàn X sử dụng sức mạnh công ty của bọn họ gây áp lực với trường học của con, yêu cầu con nghỉ học.”

Lại có chuyện như vậy? Con đừng có gấp, chú lập tức giúp con điều tra một chút.

Dạ, cám ơn chú Tần!

Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có, cứ như vậy đi, chú sẽ đi điều tra chuyện này ngay bây giờ.

Không có, chú Tần hẹn gặp lại!

Sau khi cô cúp điện thoại, lại thấy hiệu trưởng và giáo sư Tiền đang lâm vào trạng thái hóa đá nhìn cô, cuộc điện thoại mới vừa rồi rất rõ ràng đã nói lên cô có quen biết với CEO của ngân hàng XX, chẳng lẽ cô cũng là con em cháu cha.

Mặt cô buông lỏng nói: Hiệu trưởng, nếu như thầy kiên trì muốn em nghỉ học, thì đối với trường học chỉ có chỗ xấu hơn.

Hạ Thiên Vũ, em quen với CEO ngân hàng XX ? Giáo sư Tiền hỏi.

Chú ấy là bạn tốt của ba em trên phương diện làm ăn, nhưng mà vẫn có thể nhờ chú ấy giúp chút việc nhỏ. Hạ Thiên Vũ nhàn nhạt giải thích.

A, hoá ra là như vậy! Hiệu trưởng lên tiếng nói: Hạ Thiên Vũ, vậy em đi về trước đi! Thầy tin tưởng chúng ta sẽ giải quyết tốt chuyện này, cũng tin tưởng tập đoàn X sẽ cho chúng ta một cái công đạo.

Hiệu trưởng? Cho dù Hạ Thiên Vũ biết CEO của ngân hàng


/72