Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 44: Gặp gỡ

/712


 Gặp gở

"Cô gái, đừng uống nữa!"

Từ khoảnh khắc Hàn Mộ đi vào Hồng Tường Vi đó, ánh mắt của anh dường như không rời khỏi cô

Lần trước sau khi bị cô trốn thoát ở phòng 308, anh vẫn còn buồn bực đến bây giờ.

Tối nay, anh gặp cô lần nữa. Chỉ là, càng nhìn mặt Ninh Doãn Tích càng đen lại, miệng khẽ nguyền rủa   một câu, "Đáng chết..."

Cái cô gái đáng chết kia là đang uống rượu hay là đang say rượu? Đây không phải cố chết mà uống sao? Cứ hết ly này đến ly khác….

Hàn Mộ hừ lạnh một tiếng, rót thêm một ly nữa, đầy tràn, không đem Ninh Doãn Tích để vào mắt. Người đàn ông này, nhìn thật phiền...

Nuốt xuống, Hàn mộ ho nhẹ, lấy tay lau đi vết rượu ở khóe miệng.

Mặt Ninh Doãn Tích nổi đầy vạch đen, không đếm xỉa đến mình? Chết tiệt lại không đếm xỉa đến mình...

Lửa giận thoáng cái tăng lên cao, Ninh Doãn Tích trực tiệp đoạt lấy ly rượu trên bàn, đập một cái

"Rầm..." Một tiếng vang lớn làm một người đang vui vẻ bỗng trở nên kinh ngạc, đều quay đầu nhìn bọn họ.

Hàn Mộ tháng nháy mi, "Đây là Ninh thiếu ăn no không có gì để làm sao, hay là đã uống rượu sau?"

Anh đang phát bệnh thần kinh gì đây?

Ninh Doãn Tích lạnh lùng nhìn lướt xung quanh, "Còn liếc mắt nhìn nữa tôi sẽ khoét mắt!"

Cô gái này này, mỗi lần gặp mặt đều có thể làm cho anh tức sùi bọt mép, cơn tức giận điên cuồng!

Lời Ninh thiếu vừa nói xong, tất cả mọi người lập tức xoay người lại trở về trạng thái của mình lần nửa. Ở thành phố A có ai mà không biết, không thể đắc tội với Ninh thiếu!

"Đi!" Ninh Doãn Tích nắm cổ tay Hàn Mộ kéo đi, "Đứng lên cho tôi!"

"Buông tay..." Đột nhiên bị đau đớn khiến hai mắt đang mê ly của Hàn Mộ tỉnh táo được ba phần, "Buông tay, nắm làm tôi đau rồi !"

"Đi, đi ra!" Ninh Doãn Tích càng thêm tức giận. Tại sao ba lần anh gặp cô lại hết hai lần phải chật vật như vậy?

"Thả tôi ra, anh thả tôi ra!" Hàn Mộ mới uống rượu, một tay bị lôi kéo, một tay đánh xuống người Ninh Doãn Tích.

Tại sao phải đối với cô như vậy, không gặp thấy cô đã đủ chật vật rồi sao?

"Đau, thả tôi ra..." Hài mắt Hàn Mộ tràn ngập vẻ đau xót, nước mắt tuôn trào.

"Cô..." Trong lòng Ninh Doãn Tích dừng lại, nhìn Hàn Mộ nước mắt như mưa mà trong lòng giống như đang bị sâu cắn.

"Ô ô, ô ô ô ô..." Hàn mộ khóc lớn lên, khóc như một đứa con nít, "tôi ghét anh, Châu Tiêu Bằng, em rất ghét anh..."

     
     ☆, Chương 52: 

Ánh sáng ngọn đèn u ám chiếu trên mặt Ninh Doãn Tihcs, có chút quyến rũ mờ ám, có chút quỷ dị.

"Châu Tiêu Bằng?" Ninh Doãn Tích nhếch môi, cười đến lạnh lùng.

"Anh Bằng." Hàn Mộ ngưng đánh trên tay Ninh Doãn Tích, ôm lại eo của anh, "Anh Bằng, thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi..."

Mặt Ninh Doãn Tích đã sớm đen lại như Diêm Vương, nhiệt độ xung quanh cũng lập tức giảm xuống cực kỳ thấp.

Cô gái chết tiêt, tám phần là xem mình là tình nhân của cô ta!  

Đáng chết...

"Anh Bằng! Đó không phải là Tiểu Mộ mong muốn!" Hàn Mộ xiết chặt hai tay đang ôm lấy Ninh Doãn Tích.

Anh Bằng vẫn ấm áp như vậy, làm cho cô lưu luyến như vậy.

Cô giống như đang nằm mơ. Trong mộng, cô cùng anh Bằng giống như trước đây, thật vui vẻ!

"Cô gái!" Ninh Doãn Tích kéo hai tay của Hàn Mộ ra,  dùng sức nắm lấy bờ vai của cô, lắc, "Cô gái, cô nhìn rõ xem tôi là ai?"

Hàn Mộ vuốt hai mắt, nhìn về phía khuôn mặt mờ ám của Ninh Doãn Tích.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của Ninh Doãn Tích quyến rũ và quỷ dị, tuấn tú lại mê người.

"Là anh?" Cơn say của Hàn Mộ đã tỉnh hết chín phần, cô đẩy Ninh Doãn Tích ra, đạp một cái, "Sao lại là anh?"

"Nếu không, cô tưởng là ai?" Đôi mắt nguy hiểm của Ninh Doãn Tích nhíu lại, "Là Châu Tiêu Bằng, trong miệng cô gọi cái gì là anh Bằng?"

"Anh Bằng!" Trong lòng Hàn Mộ cả kinh, ngón tay xoa nhẹ giữa lông mày, xem ra, cô không phải người say, mà lòng đã say rồi, đã quá say! Sao cô có thể mang người đàn ông này trở thành anh Bằng được?

"Anh Bằng? Ngược lại cô lại làm cho rất thân thiết, rất thuận miệng!" Ninh Doãn Tích cất giọng kỳ quái.

"Thần kinh!" Hàn Mộ liếc nhìn Ninh Doãn Tích. Sao cô cảm thấy giọng điệu của Ninh Doãn Tích rất kỳ quái, kỳ quái khiến cho cô nghe thấy lại cảm thấy ...

Một cổ hương vị ghen tức!

Trong lòng Hàn Mộ hơi sững sờ, sao có thể? Sao cô có thể nghe thấy mùi chua chứ?

Thu lại suy nghĩ không nên có, Hàn mộ đi qua Ninh Doãn Tích, cũng không thèm liếc anh một cái

"Đứng lại!" Ninh Doãn Tích kéo Hàn Mộ lại. Cô gái này, thật sự để cho anh... Để cho anh  muốn nổi điên lên!

Khi cô không đếm xỉa thì bản thân lại tức giận đến sôi gan; khi cô ở trong lòng mình lại gọi tên một người đàn ông khác thì trong bụng chứa đầy nước chua!

Anh chỉ là nổi lên sự hứng thú với cô.  Nhưng, tại sao phải có phản ứng như vậy?

"Ruốt cuộc cô và hắn ta là có quan hệ như thế nào?"


/712