CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 161 - Chương 147

/359


Em đang suy nghĩ gì? Giọng nói trầm thấp của Nam Cung Kình Hiên vang lên.

Dụ Thiên Tuyết lấy lại tinh thần, thành thật nói: Nghĩ anh kết hôn nhanh lên, hi vọng ai đó có thể trói buộc anh, đừng để cho anh gieo họa nhân gian nữa!

Trong đôi mắt của cô có chút hận ý, cũng có sự chán chường mệt mỏi.

Nam Cung Kình Hiên hơi giận: Em vẫn cứ muốn thoát khỏi anh?

Tôi muốn tự do, tự do hoàn toàn, nhưng tốt nhất là có thể trả thù anh, mang những gì tôi đã từng chịu phạt chịu tội để cho anh cũng chịu một lần! Sau đó tùy ý anh muốn kết hôn với ai, mặc kệ người phụ nữ nào gả cho anh, để anh không cần quản chuyện của tôi nữa! Dụ Thiên Tuyết cau mày, hồi tưởng lại chuyện năm đó bị anh ức hiếp, giọng nói mang theo một chút hung ác.

Nam Cung Kình Hiên không nói gì thêm, khóe miệng chỉ nở một nụ cười rất cạn nhìn không ra là cười.

Anh sẽ cho em cơ hội để em trả thù, nhưng em đừng nghĩ tới kết hôn xong là có thể trói buộc anh! Nam Cung Kình Hiên ngừng xe ở đầu ngõ, nói chầm chậm mà kiên định.

Dụ Thiên Tuyết vẫy vẫy đầu, không muốn tranh cãi cùng với anh nữa, quả thực là phí công. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

Đừng tưởng rằng em có thể đắc ý đơn giản như vậy. Nam Cung Kình Hiên nhìn xuống dây an toàn giơ tay cởi ra, không nhịn được mở miệng nói chầm chậm: Đó là con trai của anh, là người thừa kế đời sau của nhà Nam Cung, thằng bé không chỉ là một đứa trẻ mà thôi —— nghe lời anh, mang theo Tiểu Ảnh phải cẩn thận một chút, biết chưa?

Dụ Thiên Tuyết run rẩy một trận, bị lời nói của anh làm cho có chút kinh sợ.

Chỉ cần anh không nói sẽ không có người biết! Thân phận của Tiểu Ảnh rất đơn giản, thằng bé chỉ là con trai của tôi mà thôi, của một mình tôi, cái gì mà người thừa kế, thằng bé không cần, các-người-đừng-hòng! Dụ Thiên Tuyết vô cùng lo lắng, cau mày nói.

Nam Cung Kình Hiên mở miệng nói: Dĩ nhiên anh sẽ không nói ra, nhưng em cảm thấy có khả năng lừa gạt được sao? Một mình em làm thế nào bảo vệ Tiểu Ảnh?

Tôi….. Dụ Thiên Tuyết suy nghĩ, đôi mắt lấp lánh chút ánh sáng: Tôi không cần thiết phải lo lắng, hiện giờ tin tức phát ra ngoài đã công nhận Tiểu Ảnh là con trai của nghệ sĩ dương cầm Bùi Vũ Triết, thằng bé không phải là người thừa kế gì đó của nhà Nam Cung!

Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nhíu mày: “Em nói lại lần nữa, thằng bé là con trai của Bùi Vũ Triết?

Giọng nói âm lãnh, khiến người ta có hơi khiếp đảm.

Dụ Thiên Tuyết cắn môi, đột nhiên đóng sầm cửa xe lui về phía sau mấy bước, cất giọng nói: Anh đi nhanh lên, tôi không có ý định mời anh lên uống trà, anh đi về đi!

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô, mấy ngón tay chậm rãi siết chặt, hận không thể xông lên kéo cô lại, nói cho rõ ràng minh bạch.

Nếu cô dám công khai thừa nhận cái tin tức rác rưởi kia, anh cam đoan có chết cũng không buông tha cô!

Trở về nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa anh trở lại thăm em, còn nữa....., cách xa tên khốn Bùi Vũ Triết kia ra. Nam Cung Kình Hiên cảnh cáo nói.

Bệnh thần kinh, đi nhanh đi! Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, giận đến mức muốn cầm cục đá ném anh.

Nam Cung Kình Hiên sống chết đứng ỳ tại chỗ không lái xe đi, nhìn cô dẫn Tiểu Ảnh đi vào, trên lầu ba đèn chập chờn sáng lên, như thế trong lòng mới




/359