CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 168 - Chương 153

/359


Bùi Vũ Triết yên lặng, anh biết, ngọn nguồn tất cả sự hỗn độn này, anh chính là đầu sỏ gây nên.

Em nói anh không nên thích bác sĩ của mình? Anh cười yếu ớt, dưới ánh đèn có hương vị ấm áp. mang truyện đi xin gi rõ nguồn: dd lequydon

Thích cũng không hẳn phải như thế này, vì sao anh không có can đảm theo đuổi? Giở thủ đoạn sẽ khiến mấy cô gái ghét anh có biết không? Dụ Thiên Tuyết nghi ngờ nhìn anh, nhưng ngẫm lại mình cũng đã là mẹ của một đứa bé, không còn là cô gái trẻ trung gì nửa, vì vậy, lúc vừa nói xong thì căng đỏ mặt, cắn môi im lặng.

Bùi Vũ Triết vẫn cười yếu ớt, đưa cánh tay qua nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu của cô.

Gần tình sẽ bị loạn. Giọng anh trầm thấp khạc ra mấy chữ này: Anh quá nóng lòng, khiến em khốn nhiễu phải hay không?

Dụ Thiên Tuyết không nói lời nào, trên thực tế, trong khoảng thời gian này chuyện khốn nhiễu của cô rất rất nhiều, cô lẳng lặng tựa vào ghế salon nhắm mắt lại, đắm chìm trong loại dịu dàng này của Bùi Vũ Triết, cô mệt mỏi, cô thật sự muốn nghỉ ngơi một chút.

Nhưng mà cô không biết, có một chiếc xe đã chờ đợi hồi lâu dưới bóng cây ở khu nhà của cô, nhìn chằm chằm ánh đèn nơi cửa sổ, trì hoãn không chịu rời đi.

Về sau không nên tặng vé hội diễn tấu của anh cho người khác. Bùi Vũ Triết nhẹ nhàng cười, nói: Em có biết anh ở trên sân khấu nhìn thấy chỗ ngồi dành cho mẹ con em là người khác, trong lòng anh có cảm thụ gì biết không?

Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, ngẫm lại thật sự có chút áy náy, nhưng vẫn làm mặt lơ hỏi một câu: Cảm thụ gì?

Bùi Vũ Triết chậm rãi áp sát mặt của cô, ánh mắt sáng trong chói mắt: Muốn giết em, sau đó chết vì tình.

Dụ Thiên Tuyết bị lời nói nửa thật nửa giả của anh chọc cho bật cười ‘phốc xuy’ một tiếng, bả vai khẽ run, lười biếng mà quyến rũ tựa vào ghế salon, Bùi Vũ Triết nhìn càng lúc càng động lòng, một cô gái xinh đẹp thế này, anh thật sự muốn nâng trong lòng bàn tay cho cô cuộc sống tốt nhất nuông chiều cô thật nhiều, nhưng mà, vì sao lại nhất thời xúc động mà làm tổn thương cô?

Bùi Vũ Triết cẩn thận suy nghĩ.

Là bởi vì Nam Cung Kình Hiên.

Trên thân người đàn ông kia có cảm giác áp bách làm người ta hít thở không thông, đối với Thiên Tuyết, ham muốn chiếm hữu của anh ta quá mạnh, vì vậy, mỗi một lần Nam Cung Kình Hiên xuất hiện là Bùi Vũ Triết đều sẽ mất khống chế, anh muốn giữ chặt cô cùng trái tim của cô, không muốn cô bị người đàn ông cường thế đó làm cho dao động.

Mẹ anh rất thích Tiểu Ảnh, chờ em tìm được Thiên Nhu chúng ta quay về Mỹ đi, vẫn ở cùng một chỗ với nhau, anh cũng rất muốn biết em có một cô em gái như thế nào, em luôn khen cô ấy giống như tiên tử, ai biết thiệt giả. Bùi Vũ Triết cười cười, ôm bờ vai của cô để cô từ từ dựa vào vai anh: Nơi này có quá nhiều người em không muốn gặp, anh sẽ dẫn em đi, đến lúc đó tùy em có tiếp nhận anh hay không, chúng ta vẫn sinh hoạt giống như trước đây, Thiên Tuyết, có được không?

Dụ Thiên Tuyết dựa vào bờ vai rộng của anh, ánh mắt trong suốt tưởng tượng ra hình ảnh kia, tựa hồ, thật sự rất ấm áp rất hoàn mỹ.

Nhưng trong lòng cô có một nỗi sợ hãi mơ hồ, nhưng đang lo sợ cái gì, cô cũng không biết.

Trong lòng dường như có chút quỷ dị, kể từ sau khi trở về Trung Quốc thì dần dần càng trở nên cuồng loạn, hàng lông mi như cánh bướm chậm rãi nhắm lại, bên tai là câu nói của Nam Cung Kình Hiên bởi vì giận dữ mà rống to Anh yêu em mới có thể cho em tự do! Nếu để anh trợn trừng mắt nhìn em ở chung một chỗ cùng tên đàn ông khác, dù phải bẻ gảy cánh của em giam cầm em bên người cũng sẽ không để cho em vượt lôi trì nửa bước!

Cô nhíu mày, cắn cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có chút đau đớn, hướng gần một chút về phía bên trong bờ vai của Bùi Vũ Triết.

Được. Dụ Thiên Tuyết nhàn nhạt đáp ứng, hy vọng có khả năng như thế.

*****

Bóng đêm thâm trầm, sau khi tiễn Bùi Vũ Triết và dì Bùi rời đi, Dụ Thiên Tuyết vừa định đi lên thì điện thoại di động lại vang lên.

Chào anh. Dụ Thiên Tuyết nhìn chuỗi mã số kia thì lại khẩn trương, hơi khó khăn khạc ra hai chữ.

Đang làm gì? Giọng nói trầm thấp đậm đà của Nam Cung Kình Hiên truyền đến.

Không có làm gì hết, Tiểu Ảnh mệt, tôi định lên nhà dỗ thằng bé ngủ.

Em mới vừa ở chung một chỗ với ai?

….. Dụ Thiên Tuyết nghi ngờ nhìn nhìn điện thoại di động, đưa lên bên tai lần nữa: Anh đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.

Anh thấy có người từ trong căn hộ của em đi ra ngoài, anh ở bên này.” Giọng Nam Cung Kình Hiên trầm thấp vang vang

/359