CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 257 - Chương 236

/359


Trước tiên, anh nhìn Dụ Thiên Tuyết ngồi ở phía bên phải, tiếp theo là Lạc Phàm Vũ ở đối diện, cuối cùng mới rơi vào trên người Thiên Nhu.

Thời gian lâu như vậy mới gặp lại, quả nhiên, đã trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, dịu dàng động lòng người, mọi cử động đều ‘câu hồn nhiếp phách’, thanh nhã mà lễ phép, giống như một khối ngọc thô chưa mài dũa đã trải qua bàn tay người điêu khắc.

Mà ở khoảng cách xa xa, Thiên Nhu cũng nhìn thấy người đàn ông hấp dẫn thu hút kia.

Cái loại cảm xúc khi thị giác bị chấn động này, không lời nào có thể diễn tả được.

Quả thực, cô có chút hít thở không thông.

Trong tiếng nhạc du dương, Nam Cung Kình Hiên chậm rãi đi tới, đôi mắt thường ngày sắc bén lạnh như băng chợt mềm mại, nhìn Thiên Nhu, nói: Về rồi?

Anh tươi cười, cao ngất ưu nhã, mị hoặc lan tràn, ở cách xa cô chỉ mấy bước chân.

Dạ, Thiên Nhu có hơi hoảng hốt đáp, sắc mặt ửng hồng: Sáng nay mới xuống máy bay, chị tới đón em.

Vậy à? Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, ánh mắt cố ý quét qua Lạc Phàm Vũ một cái, giống như vô ý, nắm lấy bàn tay của Dụ Thiên Tuyết đang đặt ở trên bàn, cưng chiều nắm giữ trong lòng bàn tay, một tay khác lại kéo ghế ra, ngồi xuống: Nói vậy có người rỗi rảnh nên đi theo. . . . . . Thật đúng là không sợ chết, dám trắng trợn theo sát chiếm phần của mình như vậy.

Lạc Phàm Vũ vốn đang nhàn nhạt cười, sắc mặt chợt cứng ngắc, khẽ nguyền rủa một tiếng: Mình chỉ là đi theo Thiên Tuyết đến sân bay đón người, cậu có cần hẹp hòi đến mức này không? Gì? Chiếm phần của cậu? !

Ở chỗ này đều thuộc phần của mình. . . . . . Nam Cung Kình Hiên tựa vào ghế, ưu nhã mà kiêu căng, một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên sau lưng Dụ Thiên Tuyết, có chút cường thế cùng tham muốn chiếm hữu, thấp giọng hỏi cô: Gọi món ăn chưa?

Dụ Thiên Tuyết đang lật thực đơn, gật đầu: Em không thích món sống và tanh, sợ Tiểu Nhu ăn không quen, nhà hàng này thật quỷ dị, tại sao lại nhiều món sống như vậy? Ngay cả thịt cũng là món tái?

Lạc Phàm Vũ nhìn cô, suýt nữa bật cười, giải thích: Tiểu thư, đây là sành điệu, cô có hiểu hay không? Dù sao thì khẩu vị loại này cũng có người thích.

Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt trong suốt lên, có chút vô tội, gật gật đầu: Thì ra anh thích ăn tươi nuốt sống.

Phốc. . . . . . Lạc Phàm Vũ đang ngậm một ngụm rượu trong miệng, suýt nữa thì phun ra, cau mày nhịn được, nghiến răng nói: Gu thưởng thức này rất được hoan nghênh, thật đó, không tin cô nếm thử một chút đi, tôi bảo đảm ăn không chết người.

Không cần để ý đến cậu ấy, bây giờ đã biết nguyên nhân vì sao cậu ấy mở nhà hàng mà không kiếm được tiền chưa? Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên rời khỏi thực đơn, thấp giọng châm chọc.

Mẹ kiếp! Lạc Phàm Vũ bắt đầu nhốn nháo: Chủ và tớ kiếm tiền rất được có biết hay không? !

Ba người ‘nổ súng khẩu chiến’, Thiên Nhu ở một bên có chút lúng túng nhìn họ, im lặng lắng nghe, bỗng nhiên cảm thấy có phần không hòa hợp được, nhưng chuyện càng đáng sợ hơn là, lòng của cô nhất thời rối loạn —— ngay khi Nam Cung Kình Hiên đi vào nắm lấy tay của chị cô, trong nháy mắt, cả người cô cũng đã hỗn loạn.

. . . . . . . Chuyện gì xảy ra?

Cô trơ mắt nhìn đàn ông mà mình vẫn luôn chờ đợi ngồi xuống, anh không có phụ kỳ vọng trong lòng cô một chút nào, tuấn nhã khác thường, chói mắt bức người, từ




/359