Chú Nhỏ Bá Đạo, Trêu Chọc Ít Thôi

Chương 10 Chị không nhặt rác

/1792


Chương 10 Chị không nhặt rác
Sau khi An Quân thu dọn hết sách vở, cô mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Lúc này, An Thiến đang nói chuyện với Từ Thượng Minh, An Thiến có vẻ xấu hổ và rụt rè, trong khi Từ Thượng Minh trông có vẻ kích động.
An Quân cười lạnh, cô cảm thấy nếu cô không ở đó, hai người bọn họ không chừng sẽ làm chuyện gì đó trong phòng khách!
"Chị ..." An Thiến nghe thấy tiếng động đầu tiên, cô ta sợ hãi lùi về sau, như thể bản thân bị bắt nạt.
Qủa nhiên, Từ Thượng Minh có chút không vui nhìn cô, nhưng ngay sau đó, một chút ngạc nhiên lóe lên trong mắt anh ta.
Tuy tính cách An Quân không tốt lắm nhưng lại rất xinh đẹp, nhất là làn da trắng nõn mềm mại khiến người khác muốn chạm vào.
“Quân Quân, vừa nãy Thiến Thiến nói với anh, em ấy khuyên hai ta đừng chiến tranh lạnh nữa, chỉ cần em hiểu chuyện một chút, anh sẽ không chia tay nữa!” Từ Thượng Minh nói thẳng, theo bản năng nắm lấy tay An Quân.
An Quân hừ lạnh, vô thức tránh khỏi tay của Từ Thượng Minh, vẻ mặt lạnh nhạt của cô khiến nét mặt Từ Thượng Minh trầm xuống.
Người phụ nữ này đang khinh thường anh ta sao!
"Quân Quân, em quậy đủ chưa ?! Sức chịu đựng của anh cũng có giới hạn!" Từ Thượng Minh cau mày nói.
An Quân cúi đầu cười, trong đôi mắt đen láy ấy có một chút vui vẻ, khiến cả người An Quân bỗng trở nên rạng rỡ, khiến người khác không thể rời mắt.
"Từ Thượng Minh, nếu như anh không phải là kẻ ngu mà nói, có lẽ sẽ không quên hai chúng ta đã chia tay rồi, anh đừng khiến tôi ghê tởm nữa!"
“Em!” Sắc mặt của Từ Thượng Minh thay đổi rõ ràng, anh ta hung hăng nhìn chằm chằm An Quân.
An Thiến vẫn còn lo lắng Từ Thượng Minh vẫn còn tình cảm với An Quân, dù sao người chị này xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều.
Cô ta sợ, nếu Từ Thượng Minh nói ra những điều này, An Quân sẽ quay lại với anh ta, sau đó, cô ta lại phải tốn thời gian tranh giành Từ Thượng Minh.
Tuy nhiên, cô ta không ngờ An Quân lại từ chối, hơn nữa còn nói Từ Thượng Minh ... ghê tởm? !
Tuy An Thiến không biết có phải đang lạt mềm buộc chặt hay không, nhưng cô ta biết mình không thể không làm gì, vì vậy, cô ta mở to mắt, ngạc nhiên nói: "Chị, chị đang nói cái gì vậy? Mau xin lỗi anh Thượng Minh đi! "
An Quân lạnh lùng liếc nhìn An Thiến, An Thiến bỗng cảm thấy lạnh buốt, giống như rơi vào động băng ...
Thật đáng sợ!
"Xin lỗi? Nếu em muốn nhặt rác thì cứ việc nhặt, chị không nhặt rác!” An Quân đùa cợt nói.
“An Quân, mẹ kiếp, cô đừng có hối hận ?!” Từ Thượng Minh tức giận nói.
"Chị ..." An Thiến mừng thầm trong lòng nhưng vẫn giả vờ đau lòng.
"Thiến Thiến, em đang phí lời với người phụ nữ điên này làm gì nữa! Hôm nay không phải là sinh nhật của em sao? Đừng để tâm trạng suy sụp vì cô ta, anh đã đặt phòng ở quán bar Ngân Qũy rồi, chúng ta đi!" Từ Thượng Minh kéo tay An Thiến đi ra ngoài.
An Thiến do dự nhìn An Quân rồi lại nhìn Từ Thương Minh, bộ dạng giống như bất đắc dĩ khi bị Từ Thượng Minh kéo đi.
An Quân thu hồi ánh mắt.
Chỉ cần liếc mắt nhìn hai người kia nhiều hơn một chút, An Quân sợ bản thân không kìm được mà giết chết bọn họ!

/1792