Chưa sẵn sàng tấn công vợ

Chương 2

/2


Chương 2:

Editor: Misali

Bảy giờ rưỡi sáng, Kiều Tịch Nhan tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học của mình, cử động tay chân bò xuống giường tìm đôi dép, xoa đôi mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, đi vào nhà tắm.

Căn nhà sang trọng và hiện đại rộng hơn bốn trăm mét vuông dường như vô cùng trống trải, Kiều Tịch Nhanh cảm giác có thể nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình. Nhìn bản thân đứng một mình trong gương, cô cảm thấy có phần thảm hại. Vệ sinh cá nhân xong, Kiều Tịch Nhan nướng một miếng bánh mì rồi đi ra ngoài.

Khi đổi giày trước cửa, cô nhìn thấy trên tủ giày có đặt một chiếc hộp đựng giày mới tinh. Chỉ một màu sắc, chiếc hộp đó không lớn không nhỏ có một logo FILA, cô mở chiếc hộp giày ra, bên trong đó chính là đôi giày cao gót lúc cô đi dạo phố đã nhìn lẳng lặng rất lâu, màu đỏ thẫm, độ cong nhẹ nhàng, nhìn rất đẹp mắt, nhưng lúc ấy cô đã không mua, về nhà lên mạng xem xét hồi lâu, thấy thực sự quá đắt, cô đau lòng mà vứt bỏ ý định đó đi, không ngờ lúc này nó lại xuất hiện ngay trước mặt cô. Không cần hỏi cô cũng biết đó là do Từ Nham mua, nhưng cô không muốn đi suy đoán dụng ý của anh là gì và cũng không còn hứng thú nữa, anh có một cô thư ký vạn năng, cô ấy có thể làm được xong xuôi mọi chuyện, việc nhỏ này cũng không phải là lạ. Nhưng anh còn có tâm tư dỗ dành bà xã, ngược lại cô không nhịn được muốn cảm ơn anh một câu.

Cô không đi đôi giày mà Từ Nham mới mua ra ngoài, bởi vì ngón chân cô vừa quẹt phải một cục đá nhọn, vết thương không sâu lắm nhưng rất đau, cô đoán chắc một tháng nữa mình không thể đi giày cao gót được rồi. Dĩ nhiên, cô cũng không nói chuyện này với Từ Nham, tự nhiên anh cũng sẽ không để ý tới.

Sau khi kết hôn, Kiều Tịch Nhan nghe lời mẹ chồng đến công ty Từ Nham làm việc, các trưởng bối đều hy vọng bọn họ cúi đầu không thấy mà ngẩng đầu lại gặp, có thể bồi dưỡng được chút tình cảm. Nhưng từ vị trí của Kiều Tịch Nhan mà nói, sự chán ghét giữa hai bên chính là kết cục của bọn họ.

Những chuyện liên quan tới cô, biểu hiện của Từ Nham đều rất lạnh nhạt, chỉ có chuyện trên giường, ngược lại rất nhiệt tình, nhưng Kiều Tịch Nhan không phải đồ ngốc, đương nhiên cô biết lí do của anh.

Đứng bên trong tàu điện ngầm chật chội, chịu đựng mùi bánh bột ngô cuộn rau hẹ nồng nặc, Kiều Tịch Nhan tự nhiên nghĩ, nếu dậy sớm hơn một chút thì có thể đi cùng xe với Từ Nham, mặc dù bọn họ không thân thiết như vậy, nhưng dù sao cô cũng là vợ của anh, anh đưa cô đi làm cũng không phải là điều gì quá đáng. Nhưng suy nghĩ kĩ hơn thì khuôn mặt vô cảm và việc hai người không nói lời nào, cô lại cảm thấy mùi vị bánh bột ngô cuộn rau hẹ vẫn còn có thể chịu được.

Nói tới, thật ra Kiều Tịch Nhan không phải người lười biếng, công ty bắt đầu làm lúc chín rưỡi, mà cô luôn rời giường lúc bảy rưỡi, nhưng cô rất ít khi gặp được Từ Nham. Từ Nham luôn dậy lúc hơn sáu giờ, bảy giờ đúng là ra ngoài, một mình lái xe tới quán ăn lâu năm ở phía Nam ăn sáng. Nghe nói ngoại trừ những năm anh đi du học ở nước ngoài, gần như mười năm của anh đều giống như một ngày, mặc dù hiện tại anh đã chuyển tới phía Bắc. Cô cũng từng tò mò hỏi anh, đáp án của anh rất nhàm chán, chỉ có ba chữ - thói quen (Theo tiếng trung, từ "thói quen" có ba chữ). Bởi vì chỗ đó là nơi anh đã lớn lên.

Từ Nham là người sống quy tắc nhất mà Kiều Tịch Nhan từng gặp, thật giống như người máy được sắp đặt mã số giống nhau, tuân theo trình tự nhất định và cứ lặp đi lặp lại như vậy. Mẹ Kiều cũng đã nói, người đàn ông như vậy mặc dù rất hiền lành, không thích nói nhiều, nhưng may mắn là rất tận tâm, một khi đã đi vào khuôn phép sẽ không dễ dàng thay đổi, như vậy hôn nhân mới có thể lâu dài.

Trước khi kết hôn, mẹ chồng cũng đã "nhẹ nhàng" báo cho cô:

"Trước kia Từ Nham từng có bạn gái yêu nhau suốt mười năm, nhưng tính cách hai đứa không hợp, trong mười năm chia tay rồi tái hợp nhưng vẫn đặt điều để trì hoãn chuyện kết hôn, con cũng biết đấy, mười năm nói ngắn cũng không ngắn, nó không quên được cô gái đó cũng là chuyện bình thường. Chúng ta không có bất cứ yêu cầu gì với con, chỉ cần con sinh một đứa cháu khỏe mạnh cho nhà họ Từ, chuyện của hai đứa con, chúng ta đều mặc kệ. Con yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố gia đình con thật tốt."

Ngay cả ba mẹ anh cũng đã nói như vậy, Kiều Tịch Nhan vốn không nên ôm mong đợi gì. Người đàn ông sống quy củ lại hiền lành có lẽ cũng là người tận tâm nhất, nhưng đối tượng lại không phải là cô.

Nghĩ vậy cô cũng không cảm thấy chán nản. Dù sao cuộc hôn nhân này vẫn thật sự vô lý.

Bây giờ nghĩ lại, từ khi mới bắt 

/2