Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 250:

/318


Chương 250:

Editor: May

 

          "Tớ nghĩ, nếu là Diệu tổng đi vào, tớ chỉ sợ là sinh không được! Bởi vì ánh mắt của anh ta sẽ khiến tớ chết rét, cũng chỉ có cậu mới có thể trị được người băng kia!" Vân Tĩnh Sơ cố hết sức nói.

 

          "Cho nên cậu vẫn là nhiệt tình với người của cậu sẽ tốt hơn một chút!" Mộ Hi cười nói.

 

          "Khốn kiếp, còn không mau đến đây, nếu không phải là anh, bụng bà đây có thể lớn sao?"

 

          Vân Tĩnh Sơ lại bắt đầu công kích Âu Dương Hàn, thật ra Âu Dương Hàn thấy cái trán đầy mồ hôi của người phụ nữ mình, còn có vẻ mặt thống khổ, anh hết sức đau lòng, hóa ra phụ nữ sinh con sẽ thống khổ như vậy. Chuyện này làm cho anh càng muốn yêu người phụ nữ trước mắt thật tốt.

 

          "Tĩnh Sơ, Tĩnh Sơ..." Âu Dương Hàn đau lòng gọi người phụ nữ trên bàn giải phẩu.

 

          "Á á, Âu Dương Hàn tên đại khốn kiếp, em không muốn sinh con trai cho anh. Âu Dương Hàn người đàn ông xấu xa, em muốn giết..." Vân Tĩnh Sơ lớn tiếng mắng chửi, hai tay nắm lấy tay Mộ Hi, nắm lấy một tay Âu Dương Hàn cắn, dùng sức dùng sức...

 

          Âu Dương Hàn không có tức giận, nếu là bình thường có người mắng anh như vậy, anh nhất định sẽ giết cô, nhưng người phụ nữ này thì không được, cô đang cố gắng nối dõi tông đường cho nhà Âu Dương, cho nên Vân Tĩnh Sơ mắng cái gì, anh đều tiếp nhận toàn bộ.

 

          Không có biện pháp, ai biểu đây là con của mình, ai biểu anh đã yêu cô, ai biểu người phụ nữ này là bà xã của anh, ai bảo anh là cha đứa bé, cho nên nên mắng!

 

          "Bà xã, anh yêu em, em muốn mắng anh, hay là trước sinh con trai ra rồi mắng nữa cũng không muộn." Âu Dương Hàn nhìn thấy đứa bé vẫn luôn không ra, trong lòng bắt đầu gấp gáp.

 

          "A, hu hu... hu hu... hiện tại người đàn ông xấu xa anh mới nói anh yêu em, muốn chết... á..." Vân Tĩnh Sơ dùng sức cố gắng.

 

          "Thực xin lỗi, bà xã, thật ra anh nên sớm nói với em một chút, anh thật sự yêu em." Âu Dương Hàn nhìn Vân Tĩnh Sơ nói, Mộ Hi cảm động đến khóc, rốt cuộc người đàn ông này đã hiểu rõ, tình yêu là không thể miễn cưỡng, anh ta đã tìm được người phụ nữ mình yêu, cũng tìm được người phụ nữ yêu mình, thật sự là quá tốt.

 

          Đúng lúc này, Vân Tĩnh Sơ dùng hết sức, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

 

          "Bác sĩ, bác sĩ, nhanh lên, vợ tôi hôn mê, hôn mê..." Âu Dương Hàn kêu to, lúc này, bác sĩ ôm một đứa bé đứng ở trước mặt Âu Dương Hàn.

 

          "Phu nhân của anh là mệt mỏi , nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì. Tiên sinh, anh có muốn cắt bỏ cuống rốn không?"

 

          "Cái gì? Cắt bỏ cuống rốn?" Âu Dương Hàn nhìn đứa bé trước mắt, thật sự là bé trai, bởi vì có ấm trà nhỏ, khó trách Tĩnh Sơ thường nói là con trai, thật đúng là vậy, nhưng bác sĩ lại hỏi anh có muốn cắt bỏ cuống rốn không? Vào lúc Âu Dương Hàn do dự, Mộ Hi quay đầu lại, vừa nhìn, tiếp theo liền nằm trên mặt đất, bởi vì đứa bé mới vừa lấy ra, còn chưa có tắm rửa, cho nên trên người có máu, Mộ Hi mê muội một trận, té trên mặt đất.

 

          "Được, tôi cắt bỏ." Âu Dương Hàn ngừng lại, sau đó tiếp nhận cây kéo trong tay bác sĩ, xoẹt xoẹt một chút, cắt dây nối giữa Tĩnh Sơ và đứa bé, trong nháy mắt trong phòng giải phẫu là một trận tiếng khóc của trẻ con.

 

          Bác sĩ ôm đứa bé đi tắm, bởi vì trên người đứa bé rất dơ, tất cả đều là một chút dịch nhờn, còn có chút ít vết máu, chính là vết máu này làm cho Mộ Hi hôn mê bất tỉnh.

 

          Âu Dương Hàn ôm lấy Mộ Hi rời khỏi phòng giải phẫu, ra đến ngoài cửa, Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi bị ôm đi ra, hơn nữa còn là Âu Dương Hàn ôm, trong lòng sững sờ, cô vợ nhỏ đây là thế nào? Sắc mặt trắng bệch.

 

          "Mộ Hi hôn mê, mang cô đi tìm bác sĩ xem một chút." Âu Dương Hàn giao Mộ Hi cho Nam Cung Diệu liền trở về phòng giải phẫu.

 

          Sau khi Mộ Hi được bác sĩ xem qua, không có việc gì, không bao lâu liền tỉnh.

 

          Lúc Mộ Hi và Nam Cung Diệu đi ra, Vân Tĩnh Sơ đã được chuyển tới phòng bệnh.

 

          Mộ Hi đi vào bên giường Tĩnh Sơ, đứa bé liền nằm ở trên giường nhỏ bên cạnh Tĩnh Sơ.

 

          Âu Dương Hàn gọi điện thoại ra lệnh cho người làm đưa quần áo tới, còn có thức ăn, bởi vì Tĩnh Sơ tỉnh lại sẽ đói, cho nên anh muốn chuẩn bị tốt tất cả những thứ này.

 

          "Ông xã, đứa nhỏ này thật đáng yêu nha." Mộ Hi nói.

 

          "Bà xã, như vậy cũng gọi là đáng yêu ư? Nhăn nhăn nhúm nhúm, còn có nếp nhăn?" Nam Cung Diệu hoang mang nói, thật ra Vân Tĩnh Sơ lớn lên không xấu, sao sinh ra đứa con khó coi như vậy, như yêu quái nhỏ.

 

          Nam Cung Diệu chưa từng thấy qua đứa bé mới sinh, cho nên mới có phản ứng này, thật ra lúc trước Mộ Hi sinh Lâm Lâm, Lâm Lâm cũng là như thế này, chẳng qua lúc đó tâm tư của Nam Cung Diệu đều ở trên người Mộ Hi, đứa bé vẫn là do bà ngoại Lâm Lâm mang theo, chờ khi Nam Cung Diệu cẩn thận nhìn đứa bé, Lâm Lâm đã sạch sẽ, bởi vì bộ dáng trẻ con vừa sinh ra sau một ngày sẽ biến hóa rất nhanh.

 

          "Lúc trước, Nam Nam của chúng ta còn không có đáng yêu như vậy đâu, giống như một ông già nhỏ, cũng là mặt mũi tràn đầy nếp nhăn." Mộ Hi nói.

 

          "Cái gì? Nam Nam cũng là cái dạng này? Nhưng con trai của anh rất tuấn tú." Nam Cung Diệu không thể tin được trước đây Nam Nam cũng là bộ dáng nhỏ này, con trai mình đẹp trai như thế cũng là bộ dáng này, như là một ông già nhỏ, quá xấu!

 

          "Đương nhiên rồi, đứa bé mới vừa sinh ra đến đều là nhỏ như thế này."

 

          Sau khi Vân Tĩnh Sơ tỉnh lại, nhìn Mộ Hi một chút, nhìn đứa bé một chút.

 

          "Hi, đây là đứa bé do tớ sinh ư? Sao lại xấu như vậy?" Vân Tĩnh Sơ hỏi, bởi vì đầu đứa bé này thoạt nhìn rất lớn.

 

          "Đứa ngốc, trẻ con mới sinh đều là như vậy, khi còn bé cậu cũng là như thế này, hiện tại không phải cũng trở thành mỹ nữ ư?" Mộ Hi cười nói.

 

          "Bà xã, em đã tỉnh? Có đói bụng không?" Âu Dương Hàn nói.

 

          "Ai là bà xã của anh? Chúng ta còn chưa có kết hôn, anh liền bắt đầu gọi bà xã!"

 

          Vân Tĩnh Sơ thấy Mộ Hi ở bên cạnh, bị Âu Dương Hàn gọi có chút thẹn thùng, bởi vì trước kia Âu Dương Hàn đều là gọi tên của cô, cũng là bởi vì vừa rồi nhìn thấy cô sinh con, người đàn ông này mới bắt đầu gọi cô là bà xã, Vân Tĩnh Sơ còn chưa có quen.

 

          "Này? Con nhóc xấu xa, các người đều đính hôn, không gọi bà xã thì gọi là gì? Lại nói cậu cũng đã sinh đứa bé cho người ta, chẳng lẽ không thể gọi bà xã ư?" Mộ Hi nói.

 

          "Không gọi bà xã, có phải nên gọi là vợ không?" Âu Dương Hàn cười nói, thấy đứa bé bình an, người phụ nữ của mình bình an, anh rất vui vẻ.

 

          "Vợ gì chứ? Khó nghe! Còn không dễ nghe bằng từ bà xã kia!" Vân Tĩnh Sơ nói.

 

          "Con nhóc xấu xa, đừng làm rộn, dù sao bà xã và vợ đều là một ý tứ, đến ăn chút cháo đi, nếu không khi đứa bé đói bụng, sữa của cậu sẽ không ra được!" Mộ Hi bưng một bát cháo lên chuẩn bị đút cho Tĩnh Sơ.

 

          "Được, vì con tớ, tớ ăn, thật ra tớ ghét ăn cháo gạo kê nhất!" Vân Tĩnh Sơ nói.

 

          Sau khi Vân Tĩnh Sơ uống no bụng, lại từ từ ngủ thiếp đi, bởi vì sinh con tiêu hao rất nhiều thể lực của cô, cho nên sau khi ăn no không có việc gì, cũng chỉ có thể bổ sung thể lực. Vừa rồi Nam Cung Diệu nhận được một cú điện thoại nên đã rời đi, hiện tại Vân Tĩnh Sơ lại ngủ thiếp đi, đứa bé cũng bị y tá đẩy đi đến phòng trẻ.

 

          "Mộ Hi, chúng ta ra ngoài ngồi một chút?" Âu Dương Hàn nói.

 

          "Được." Mộ Hi nói.

 

          Bọn họ đi tới một phòng nghỉ trong bệnh viện.

 

          "Cám ơn em, Mộ Hi." Âu Dương Hàn nói.

 

          "Khách khí cái gì, Tĩnh Sơ giống như là em gái ruột của tôi." Mộ Hi mỉm cười nói, bởi vì bây giờ Âu Dương Hàn đã không giống trước kia, hình như anh ta đã thay đổi thành một người khác, hẳn là em trai chết đã đả kích rất lớn với anh ta, anh ta đã trở nên giống như một người đàn ông bình thường.

 

          Nhìn thấy chị em tốt của mình mắng to anh ta, Mộ Hi cũng biết Âu Dương Hàn không có ngược đãi Tĩnh Sơ, còn giống như hết sức cưng chiều cô ấy, nếu không sao Tĩnh Sơ dám mắng anh ta như vậy.


/318