Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 261:

/318


Chương 261:

Editor: May

 

          "Bà xã, tiểu nhân tuân mệnh, nhưng chuyến bay ngày mai của anh, em không cần đi tiễn anh." Nam Cung Diệu nói.

 

          "Vì sao?" Mộ Hi khó hiểu.

 

          "Bởi vì anh sợ anh nhịn không được túm em lên máy bay, đến lúc đó, trở lại con trai còn không ăn anh ư!" Nam Cung Diệu đáng thương nói. Thật ra Mộ Hi vừa nghĩ, đúng vậy, đến lúc đó con trai nhất định sẽ trừng phạt anh, dám cướp đi mẹ của thằng bé, thật ra đã lâu như vậy, Nam Nam vẫn là cố ý đoạt mẹ với cha cậu, chủ yếu vẫn là hy vọng cha cậu vĩnh viễn yêu mẹ cậu.

         

          Ngày hôm sau, Nam Nam ôm Lâm Lâm đứng ở trong phòng khách, bởi vì Mộ Hi đã nói cho bọn nhỏ, hôm nay cha của bọn chúng đi công tác, Nam Nam đây là chuẩn bị đi tiễn cha lên máy bay với Lâm Lâm.

 

          Mộ Hi đương nhiên là nằm lười nhác ở trong chăn giả bộ ngủ, bởi vì nghĩ đến ông xã phải rời đi vài ngày, trong lòng đột nhiên rất muốn khóc, cho nên cô quyết định giả bộ ngủ, còn là không muốn phải nhìn tỉnh cảnh ông xã rời đi mới tốt, miễn cho ông xã không yên tâm về cô. Mộ Hi suy nghĩ, trong khoảng thời gian này thật sự là bị ông xã cưng chiều hư, lại có thể không rời bỏ được anh, trước kia ở nước Mỹ hai năm cũng không có nhớ tới anh như vậy, bây giờ anh phải đi năm ngày, Mộ Hi liền khó chịu kinh khủng.

 

          Nam Cung Diệu nhìn cô vợ nhỏ ngủ say một chút, mỉm cười đóng kín cửa, một khắc cửa đóng kín, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, anh biết rõ cô vợ nhỏ không có ngủ, bởi vì lông mi cong cong kia liên tục rung động, bởi vậy Mộ Hi đã bị lông mi bán đứng, Nam Cung Diệu đoán được cô vợ nhỏ là giả bộ ngủ, có lẽ là không muốn tách ra với anh thôi, cho nên liền lẩn tránh loại tình cảnh này.

 

          "Cha, chào buổi sáng." Hôm nay Nam Nam mặc vô cùng đẹp, một thân âu phục nhỏ vừa vặn, đầu tóc chải về phía sau, rất có tinh thần, bộ dáng giống Nam Cung Diệu như đúc, nhất là cách mặc áo liền quần như bây giờ, lại càng giống cha của cậu hơn.

 

          Nam Cung Diệu nhìn thấy con trai và con gái, trong lòng nóng lên, nhất là con trai, lúc nào cũng làm cho anh như nhìn thấy chính mình lúc còn trẻ, con trai rất giống anh, điểm này anh biết rõ, con gái càng giống mẹ bé, đương nhiên là bộ dáng Mộ Hi trước kia, con mắt lớn lớn, lông mi cong cong, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, làn da trắng nõn, như một búp bê, thật đáng yêu.

 

          Nam Cung Diệu nhìn hai đứa bé trước mắt, trên mặt không khỏi lộ ra mỉm cười ngọt ngào.

 

          "Con trai, hai đứa đây là muốn ra cửa?" Nam Cung Diệu hỏi.

 

          "Mẹ nói cha phải đi công tác, con và em gái chuẩn bị đi tiễn cha." Nam Nam lạnh lùng nói.

 

          "Vậy, đi thôi." Thật ra Nam Cung Diệu không yên tâm để bọn nhỏ ra cửa, nhưng thấy bọn nhỏ đã thay quần áo, không đành lòng cự tuyệt bọn chúng, đành phải đáp ứng!

 

          Sân bay.

 

          "Cha sớm trở lại một chút." Nam Nam nói.

 

          "Cha nhớ cho mang đồ ăn ngon trở lại cho tụi con." Lâm Lâm nói.

 

          "Được, hai đứa về nhà đi, cha đến nước Mỹ sẽ gọi điện thoại cho các con, tạm biệt." Nam Cung Diệu thường xuyên đi công tác, nhưng lúc này đây làm cho anh rất khó chịu, nhìn hai đứa bé ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, trong lòng anh rất muốn vĩnh viễn cứ ở cùng bọn họ như vậy, còn có ánh mắt không muốn kia, làm cho anh gần như nghĩ buông tha lần đi công tác này, nhưng bên kia có chuyện lớn xảy ra, anh nhất định phải đi qua đó một chuyến.

 

          "Cậu sớm trở lại một chút, nếu không dì nhỏ sẽ rất nhớ cậu nha." Nam Nam nói, bởi vì dì nhỏ đã sớm nói cho Nam Nam biết chuyện của bọn họ.

 

          Lãnh Đông nhìn về phía Nam Cung Diệu, ý là anh nói cho bọn nhỏ.

 

          "Này? Chú đừng nhìn anh, anh cũng không có nói với ai, không chừng có thể là vị kia của chú nói cho con trai anh biết." Nam Cung Diệu nhìn Lãnh Đông nói.

 

          "Cậu, là dì nhỏ nói, Lâm Lâm nghe được dì nhỏ nói yêu cậu nha, cậu đừng có trách cha." Lâm Lâm dùng giọng bập bẹ đáng yêu nói.

 

          "Lúc chúng ta nói chuyện, cháu nghe được khi nào?" Lãnh Đông hoang mang nói.

 

          "Là lúc dì nhỏ gọi điện thoại nói đó, cậu xấu hổ xấu hổ." Lâm Lâm dùng ngón tay út chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn nói.

 

          "Được rồi, cậu thừa nhận được chưa, trẻ con còn có thể trêu chọc người, nhanh về nhà đi, cậu mang đồ ăn ngon trở lại cho cháu." Lãnh Đông nói.

 

          "Cám ơn cậu, bái bai." Lâm Lâm duỗi bàn tay nhỏ bé ra tạm biệt với bọn họ.

 

          Nam Nam và Lâm Lâm được tài xế đưa về nhà.

 

          Mộ Hi giống như thường ngày, đi làm trước, sau đó lại đi chỗ Tĩnh Sơ một chuyến, không đi không biết, vừa đi liền giật mình.

 

          Mới vừa vào cửa, Mộ Hi liền nhìn thấy hai tay Âu Dương Hàn ôm con trai bảo bối, Tĩnh Sơ là nằm ở trên giường, híp mắt giống như là ngủ thiếp đi.

 

          "Mộ Hi, em đã đến rồi." Dáng vẻ lúc này của Âu Dương Hàn đâu giống lão đại hắc bang, quả thực chính là một người đàn ông gia đình.

 

          "Con nhóc xấu xa, cậu đã đến rồi? Tớ nhớ muốn chết." Vân Tĩnh Sơ nhìn thấy Mộ Hi đặc biệt vui vẻ, bởi vì mỗi ngày ở nhà nghẹn, cô sắp điên rồi.

 

          "Con nhóc xấu xa, vì sao cậu không ôm hài tử? Tớ thấy Âu Dương Hàn giống như là gầy đi trong mấy ngày này?" Mộ Hi nhìn nhìn Âu Dương Hàn nói.

 

          "Tớ cũng muốn ôm lắm, nhưng mỗi khi tên nhóc thối này đến trong lòng tớ đều sẽ khóc, chỉ cần cha nó ôm nó một cái, bảo đảm không khóc, tớ cũng hoài nghi đây có phải con tớ không, ngay cả mẹ cũng không nhận ra, còn có chỉ nào bú sữa thì tên nhóc này mới tìm tớ, chỉ cần ăn no bụng một cái, lập tức liền nháo, thật sự là đáng ghét!" Vân Tĩnh Sơ nói.

 

          "Từ từ chịu đựng đi, hiện tại cậu có Âu Dương Hàn giúp cậu ôm mà, lúc trước tớ chính là không tìm được cả bóng dáng Nam Cung Diệu, lúc trước đây anh ấy cũng chưa từng ôm Nam Nam lần nào, cậu biết đủ đi!" Mộ Hi nói.

 

          "Xong rồi, từ nhỏ tên nhóc này đã cùng một phe với cha nó, về sau có thể hợp lại khi dễ tớ không?" Vân Tĩnh Sơ ủy khuất nói.

 

          "Vậy cậu còn không nắm chặt nịnh bợ con trai của cậu?" Mộ Hi nở nụ cười ha ha.

 

          "Thân ái, tớ đi trước, hôm nào trở lại thăm cậu." Mộ Hi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

 

          "Tạm biệt, nhớ phải tới thăm tớ, nếu không tớ sẽ nghẹn chết ở nhà!" Vân Tĩnh Sơ khoa trương nói.

 

          "Âu Dương Hàn, khổ cực." Mộ Hi đi đến cạnh anh ta nói.

 

          "Nói sao chứ, cực khổ nữa cũng đáng, đây là con trai tôi. Mộ Hi, em xem một chút, có phải bộ dáng nhỏ đặc biệt giống tôi không?" Trong khoảng thời gian này Âu Dương Hàn biến hóa rất lớn, mặc dù mỗi ngày hết sức vất vả, nhưng nhìn đứa bé trong lòng, trong lòng không khỏi yêu thích, cho nên anh đều cảm giác tất cả vất vả là hạnh phúc.

 

          "Thật đúng là rất giống anh, nhất là cặp mắt kia, mắt phượng mê người, tương lai nhất định sẽ mê chết không ít cô gái. Tĩnh Sơ, về sau con trai của cậu sẽ cực kỳ khủng đó!" Mộ Hi cười nói.

 

          Âu Dương Hàn thấy Mộ Hi nở nụ cười, hơn nữa vừa rồi Mộ Hi nói mắt con trai giống anh, nhưng vì sao anh lại không thể làm cho người phụ nữ trước mắt này mê muội vì anh chứ? Tạo hóa trêu người! Người cả đời không có  yêu đương nghiêm túc, thật vất vả muốn yêu nghiêm túc một lần, đối phương lại là bà xã của người ta!

 

          "Con nhóc xấu xa, đến lúc đó cậu đừng để mê chết là được!" Vân Tĩnh Sơ cười lên ha hả, bởi vì Mộ Hi khen con trai cô quá mê người.

 

          "Tớ sẽ không bị mê chết, ngược lại cậu, ngàn vạn đừng để cho cha của thằng bé mê chết! Đến lúc đó, tớ tìm không được người cãi vả!" Mộ Hi cũng cười lên ha hả.

 

          "Mộ Hi, làm mẹ nuôi con tôi đi?" Âu Dương Hàn nói.

 

          "Đương nhiên, Tĩnh Sơ là mẹ nuôi con của tôi, tôi chính là mẹ nuôi của con trai anh, đương nhiên thôi." Mộ Hi nói.

 

          Mộ Hi về đến nhà, bọn nhỏ đều đã đi ra ngoài với ông nội của chúng.

 


/318