Còn Có Ngày Mai

Chương 42

/46


Sáng sớm mùa đông, trời lất phất mưa phùn và lạnh. Lan Ngân ngồi sau cho tay vào 2 túi áo khoác nó, thỉnh thoảng lại đưa tay lên hất hất cái đuôi khăn trên cổ nó. Em vẫn thế, cứ hồn nhiên, tinh nghịch như một con sóc. Có nhiều nhóm học sinh đi qua, liếc nhìn bằng ánh mắt đầy gato với nó. Nó cũng chẳng thèm để ý, vì nó biết rằng

“Khi bạn thấy người khác hạnh phúc, đừng ganh tị.

Bạn không biết họ đã phải đấu tranh cho hạnh phúc của họ như thế nào đâu”

Em ngả đầu vào lưng nó, khe khẽ hỏi

- Chiều qua đi học về, anh đi chơi à?

- Ừ, anh đi chơi game với mấy đứa

Nó trả lời mà không cần phải suy nghĩ

- Thật không?

- Thật mà, em hỏi thằng T xem

- Đừng điêu

- Ơ…ơ…điêu bao giờ

Nó vẫn cố gắng chống chế đến cùng

- Anh nói dối, anh đi về với Bảo Ngọc, em biết hết rồi

- Ơ……

Nó cứng họng trước câu nói đầy vẻ hờn dỗi của em, không biết phản kháng kiểu gì nữa.

- Sao…sao em biết

- Cái gì em chẳng biết. Haiz.

- Anh…anh…xin lỗi

-……………………..

Em im lặng. Nếu như Bảo Ngọc thì việc im lặng là chuyện quá bình thường, còn đối với Lan Ngân, việc im lặng như thế này mới thực sự là nguy hiểm. Nó và em không nói gì với nhau, cứ im lặng như thế suốt cả quãng đường dài. Mấy lần nó cũng định mở lời trước nhưng lại ngại, nên thôi.

Đến cổng trường, em xuống xe, lạnh lùng nói

- Em lên lớp trước, hôm nay em về với bạn, anh không cần đợi em đâu

- Ừ…

Nếu nó không nhầm, mắt em hơi đỏ. Nó lững thững dắt xe vào chỗ gửi xe quen thuộc mà lòng nặng trĩu.

Bước chân vào cửa lớp, công việc đầu tiên phải làm là tra khảo đám chiến hữu của nó để tìm ra nguyên nhân. Nghĩ gì, làm nấy, nó tập trung đám bạn nó lại

- Hôm qua, thằng nào bán đứng tao

- Chuyện gì thế mày?

M hơi khó hiểu về thái độ và câu hỏi của nó

- Thì chuyện tao đi về với Bảo Ngọc, đứa nào đã chim lợn rồi

- Là…là….tao….tao lỡ mồm…tao xin lỗi…

V đến gần nó, làm vẻ mặt vô cùng hối lỗi

- Thực ra, hôm qua lúc bọn tao đi chơi game về, gặp Lan Ngân đi học thêm về, con bé hỏi mày, tao chưa kịp nói gì thì thằng V lỡ mồm nói ra.

- Haiz…Chúng mày ….hại…tao rồi…

Nó lắc đầu thở dài ngao ngán.

- Ơ…ơ…thế có chuyện gì à?

- Nhìn nó thế này chắc em yêu giận rồi chứ còn gì nữa, mày hỏi ngu vãi

M lẩm bẩm

- Tao xin lỗi…tao không cố ý mà, tại tao hay nói thật nên…

V xụ mặt xuống như một kẻ phạm tội đang chờ quan tòa tuyên án

- Vậy mày tính sao đây V, có lỗi thì phải sửa thôi

T chớp ngay lấy cơ hội ngàn vàng

- Tao…tao…không biết….

V tỏ ra lúng túng…..

- Có thực mới vực được đạo, lúc về mày mời anh em ăn uống linh tinh là được rồi. Haha

M vỗ vai V an ủi

- À, thằng H, tí nữa rủ cả em Lan Ngân đi cùng nhé, có gì bọn tao nói giúp cho

- Ừ, chắc phải thế rồi

Giọng nó vẫn buồn thảm. Nó ngồi trong lớp,im lặng không nói gì đưa ánh mắt qua cửa sổ, trong lòng chứa đựng một nỗi buồn xa xăm giữa ngày đông lạnh giá. Nó cảm thấy thời gian như thật dài.

Nếu bạn thật sự yêu

....hãy đứng ở vị trí của người ấy mà suy nghĩ.

Nếu bạn thật sự yêu

....xin đừng nói dối người ấy, đương nhiên là ngoại trừ những lời nói dối dễ thương vì tình yêu.

Nếu bạn thật sự yêu

....đừng để cho người ấy phải khóc.

Nếu bạn thật sự yêu

....đừng bao biện cho những hành động của mình bằng bất cứ lý do gì đi nữa


/46