Con Gái Nhà Nông

Chương 47 - Chương 47

/176


Editor: ChieuNinh

Nhà của Tứ thúc mất hai mươi ngày cũng đã làm xong, bố cục không khác nhà Vương Phúc Nhi lắm, chỉ là hiện tại bọn họ cũng chưa có tiểu oa nhi, cho nên có vẻ có chút trống trải. Quan hệ của Tứ thẩm Sở thị và nhà mẹ đẻ không được tốt, nghe nói trước khi nàng ở góa, cách làm của nhà mẹ đẻ làm rét lạnh lòng của nàng, cho nên trên cơ bản không có lui tới. Nhưng tỷ tỷ của nàng lại mang theo người cả nhà tới đây uống rượu mừng. Vương Phúc Nhi quen biết nữ nhi của tỷ tỷ Tứ thẩm là Điền Tiểu Hồng tuổi cũng xấp xỉ cùng với nàng, bộ dạng mũm mĩm, mặc áo choàng ngắn màu lam. Nàng là nữ nhi của tỷ tỷ Tứ thẩm, Điền gia thôn cách trấn trên không xa, bởi vì thường xuyên đi trấn trên bán đồ ăn, cho nên gia cảnh coi như cũng khá.

Tứ thẩm để cho Vương Phúc Nhi mang nàng theo chơi đùa, Vương Chi Nhi cũng đi theo cùng. Điền Tiểu Hồng cho hai người mỗi người một viên kẹo: Các ngươi ăn đi, ăn ngon. Đại khái tiểu hài tử thích nhất chính là cái gì đó ngọt ngọt rồi.

Vương Chi Nhi vui vẻ bỏ đường vào miệng, Điền Tiểu Hồng kinh ngạc nói: Nha, ngươi sún răng! Ha ha, thật là xấu xí.

Vương Chi Nhi đã bảy tuổi, đang thay răng cửa, bị Điền Tiểu Hồng vừa nói như vậy, lập tức mặt đỏ giống như mông khỉ, nàng cũng biết là rất xấu.

Ngươi bị rụng răng vậy về sau làm sao ăn uống? Cẩn thận đến lúc đó gả không được. Điền Tiểu Hồng nói thực trịnh trọng.

Vương Chi Nhi lập tức bị dọa khóc lên, nếu nàng không gả được thì phải làm sao? Ở trong lòng nàng, đây là chuyện đáng sợ nhất đi, bởi vì nương nàng đã nói nhiều lần nếu ai đó không gả đi được thì bán đi, nàng không muốn trở thành như vậy.

Vương Phúc Nhi thấy Vương Chi Nhi một phen nước mắt nước mũi, thật sự là phục nàng ta: Răng của ngươi còn có thể mọc ra, đừng khóc nữa, chúng ta đều phải thay răng!

Thật sự? Vương Chi Nhi dùng tay áo lau nước mũi, Vương Phúc Nhi nghĩ, tay áo của nàng thật đúng là vạn năng.

Đương nhiên là thật rồi, mọi người đều phải thay răng từ nhỏ, rụng một lần mãi cho đến khi già đi, không tin ngươi chờ một đoạn thời gian rồi nhìn xem, răng của ngươi nhất định có thể mọc lên.

Phúc nhi, ngươi biết thật nhiều, có phải ta đây cũng sẽ rụng răng hay không? Điền Tiểu Hồng vội hỏi.

Đúng vậy, tiểu oa nhi đến bảy tuổi, đều bắt đầu thay răng.

Sao ngươi biết được? Điền Tiểu Hồng hỏi vấn đề mấu chốt.

Ta nghe cha ta nói đó, không tin ngươi trở về hỏi cha và nương ngươi đi.

Ừ, chúng ta đi chơi đá cầu đi, lát nữa ai thắng thì đi bới cơm cho mọi người. Điền Tiểu Hồng nói.

Hôm nay làm tiệc rượu, chỗ nấu cơm đều là đắp cái bếp tạm thời, nấu cơm ở bên ngoài. Lúc ăn cơm, mọi người đều giành chỗ, bằng không sẽ phải ăn lượt tiếp theo, cho nên bới cơm chính là công việc mà mọi người đều không thích.

Vương Phúc Nhi trời sinh năng lực vận động phối hợp không mạnh, đá trái cầu nhiều nhất chỉ có thể đá được ba cái, sau đó thì dừng lại. Ngược lại là Vương Chi Nhi, đừng nhìn nàng nhỏ nhắn, người ta có thể đá trái cầu đến là vui vẻ lưu loát, cho nên đương nhiên Vương Chi Nhi mới cao hứng như vậy. Hơn nữa nếu Điền Tiểu Hồng có thể nói ra đề nghị này, như vậy khẳng định nàng cũng giỏi. Vương Phúc Nhi có khổ nói không nên lời, kết quả cuối cùng đương nhiên là sa vào tiểu muội bới cơm, thật là thê lương.

Tỷ tỷ Sở thị ở trong phòng nói với Sở thị: Hiện tại nhìn cuộc sống của muội tốt, ta cũng an tâm, về sau hãy sống thật tốt với Thiết Tỏa, như vậy, tỷ cũng an lòng.

Tỷ, ta biết rồi, ta không phải là người sẽ chịu thiệt, tỷ còn lo lắng cái gì?

Biết là muội sẽ không ăn thiệt thòi, nhưng mà ban đầu còn không phải ta sợ tính tình này của muội sẽ không làm sao sống được với bà bà sao? Làm cho người ta lại nói sau lưng là muội đanh đá. Chẳng phải mặt mũi của muội cũng không còn? Ta thật sự là không nghĩ tới, muội có thể ở riêng nhanh như vậy, ta còn tưởng rằng muội phải chịu đượng thêm vài năm nữa. So sánh với người khác, thì vận khí của muội tốt,




/176