Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Chương 96 - Thương Bích Lạc là kẻ cuồng theo dõi​

/103


Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Ngôn Tất Hành đang vội vàng tẩu thoát và Hạ Hoàng Tuyền đang bận “cười nhạo” không kịp chú ý tới rằng sau lưng họ có vài cái bóng kỳ lạ chợt lóe lên, mà Ngôn Tất Hành …đang bị đuổi đến chết đi sống lại, chú ý được mới là lạ.

Sau đó không lâu, trên diễn đàn xuất hiện một topic như sau: “Bản ghi chép chuyện tình cảm của Sư Vương: Mặc dù im lặng không nói, nhưng thật ra chúng tôi vẫn luôn chú ý!”, chỉ cần nhấn vào cái này, sẽ phát hiện “Tấm hình mang chân tướng”, trong ảnh là cảnh cô gái đang đuổi theo một thanh niên mặc áo gió màu xám nhạt, dù là người trước hay người sau, trên mặt đều thể hiện nụ cười nhẹ nhàng đầy sung sướng.

Mọi người đều biết, tính hóng chuyện của con người vô cùng mạnh mẽ, nói chi trước tiêu đề còn treo hai chữ “TIN HOT” rõ to, không “tám chuyện” (1) thì không phải là người, vì thế…

(L là viết tắt của lầu)

L1: Comment đầu!

L2: Để lại tên trước khi HOT! Với cả, chất lượng hậu cung của Sư Vương cao thật đấy! Chia bớt cho tôi một anh được không? Xin ghi chú bí quyết!

L3: Để lại tên trước khi HOT +1! Xin ghi chú bí quyết +10086

L4: Đồ đôi? Mọi người nhìn xem, áo gió của hai người họ hơi giống nhau kìa!

L5: Lầu trên lia giỏi lắm, xin nhận một lạy!

L6: Xin nhận một lạy +1!

Nếu Hạ Hoàng Tuyền mà nhìn thấy cái này, tám phần là muốn hộc máu, quần áo đương nhiên phải giống nhau rồi, bởi bọn họ kiếm được ở một khu mua sắm nào đó trước khi vào thành phố W, thật ra cả ba người đều mặc giống nhau, cô cũng mua cho Tô Giác một cái, tiếc là anh ta hiếm khi mặc!

…….

L20: Ban ngày ban mặt, dưới ánh mắt biết bao người, nữ tắc ở đâu? Đáng xấu hổ, thật đáng xấu hổ! Gà mái gáy sáng, thiên hạ tất vong!

L21: Lầu trên ngu ngục (2), hoàn tất giám định.

……

L35: Tôi cứ thấy cái ảnh này cứ thiêu thiếu, cho nên vô cùng tốt bụng cho thêm, mọi người không cần quá cảm kích đâu!

Thế là chủ lầu đăng ảnh lên, còn kèm thêm câu thoại.

Không sai, trên mỗi tấm ảnh đều được viết thêm dòng chữ to màu đen, ví dụ như “Ha ha ha ha, đuổi theo anh đi ~” “Đáng ghét, đợi em với ~” “Đuổi được thì đêm nay sẽ thưởng cho em ~” “Hi hi hi hi em tới đây ~” vân vân và mây mây…

L36: Không lỡ nhìn thẳng…

L37: Lầu 35 good job! Tôi rất xem trọng thím, mời tiếp tục!

L38: Anh giai lầu 35…Năm sau tôi sẽ mang hoa cúc tới viếng anh, bảo trọng!!!

…..

L50: 23333, cười dại.

…..

Tuy nhiên cái topic hài hước này sau khi bị người nào đó nhìn thấy, đã không bệnh mà mất! Không ít người vốn đang vui tươi hớn hở nhấn “F5” liên tục chợt kinh ngạc phát hiện…chẳng có gì cả.

Vì thế, topic cách vách liền xuất hiện.

Topic bên cạnh đâu rồi? Sao chớp mắt đã không thấy đâu?

Hay bị quản trị viên xóa mất?

Quan lại bao che cho nhau bao giờ mới hết! Phản đối! Đòi quyền tự do ngôn luận!

Chó quản lý đi tìm chết đi! Ngồi chờ khóa IP!





[Tôi là quản trị viên, chúng tôi không xóa topic, tình hình cụ thể xin mời vào đây.]

Chắc chắn vị quản trị viên kia bị mắng tới tám đời tổ tông phải chịu áp lực rất lớn, cực kỳ lớn…Oan uổng lắm thay! Sau một hồi giải thích đại khái rằng cái này cái nọ bị công kích, số liệu kia bị xóa mất cùng với các loại lý luận không thực tế (bởi vì sau khi bọn họ điều tra cũng không biết tại sao), anh giai quản trị viên xui xẻo bày tỏ chủ topic có thể đăng lại, hơn nữa còn ám chỉ có thể ghim bài ở đầu trang cũng được.

Phía dưới có nghi ngờ, có vỗ tay, cũng có chửi móa nó, vô nhất bất toàn.

Nhưng mà, đáng tiếc là…Chủ topic kia chưa từng xuất hiện lại.

Xin thắp cho thím một cây nến!

Cùng lúc đó, Hạ Hoàng Tuyền và Ngôn Tất Hành cuối cùng cũng về tới nhà, ngôi nhà mà bọn họ mới chuyển tới có điều kiện không kém cái cũ là bao, bởi vì đủ loại…Được rồi, bởi vì Thương Bích Lạc cam chịu làm vật trang sức của cô nên bọn họ vẫn ngủ cùng một phòng, đương nhiên là trên hai cái giường!

Tuy nhiên cô cứ lo tên cuồng yêu nào đó sẽ đánh úp trong đêm, nhưng tình hình trước mắt thấy anh có vẻ rất thành thật?

Gần như là vừa vào cửa, Ngôn Tất Hành đã nhanh chóng tìm tạp dề đeo lên, gào to “Anh đi nấu cơm” rồi chạy biến, tốc độ đến nỗi Hạ Hoàng Tuyền còn hoài nghi thực chất hắn có dị năng hệ tốc độ. Nhưng mà, cơ hội “cười nhạo” hắn còn rất nhiều, không lo chỉ có lần này, cô nghĩ xong liền cởi áo gió màu đen treo lên giá cạnh cửa, thay dép lê đi vào thư phòng, dù bọn họ chuyển đi nên không thể gặp được Tô Giác, nhưng cô thường liên lạc với anh ta qua máy tính.

Mặc dù A Giác không nói cái gì, nhưng cô cũng biết được qua miệng Ngôn tiểu ca, phía Bắc đã bắt đầu gây áp lực khi biết tình hình thành phố W, rõ ràng là đang lưu luyến “tình hình cụ thể về cơ thể” của cô và các dị năng giả khác. Tuy là Tô Giác đã cho bọn họ biết một số thông tin về đám dị năng giả bình thường, sau lại lấy lý do qua loa là “Hai bên đã quyết liệt không thể lấy máu của cô” mà đẩy chuyện này đi, tình hình cũng không quá tệ, nhưng Hạ Hoàng Tuyền vẫn thấy lo lắng.

Đáng tiếc cô vừa mới vào cửa, đã thấy tên đối diện nào đó đang nở nụ cười âm u với mình, nháy mắt lông tơ của cô dựng hết lên: “Cái nụ cười quái đản kia là sao đấy?”

Thương Bích Lạc nhìn cái người đang xù lông kia, cố nén xúc động muốn chạy tới xoa một trận, phát huy xuất sắc hình tượng “ông chồng ghen tuông” kiểu: liếc nhìn cô gái một cái rồi cúi đầu, không khí âm u bao phủ, không thèm phản ứng.

“…Này!” Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy chả hiểu kiểu gì, lúc ra khỏi cửa vẫn tốt lắm mà, sao giờ lại ủ rũ rồi?

Cô nghiêng nghiêng đầu, trong lòng cố nhịn cười, vươn đầu ngón tay chọc chọc: “Thuốc đâu rồi?”

“…Thuốc?”

“Đúng vậy, dù sao phát bệnh thế này, không được ngừng thuốc!”

“…”

Thương Bích Lạc đỡ trán, thôi được rồi, dù sao cái bộ dạng này không dùng được với người theo hệ trực giác, cô thuộc kiểu “Nhìn thấy anh giả bộ đáng thương sẽ biến anh thành đáng thương thật luôn”, anh lặng lẽ chuyển máy tính qua, “Tự xem đi.”

“Hả?”

Hạ Hoàng Tuyền tò mò nhìn thử, sau đó bỗng cảm thấy…thật hạn hán từ, nếu người bị nhắc tới không phải là cô thì chắc chắn sẽ thấy rất buồn cười, nhưng vấn đề là đúng vậy! Người bị nhắc tới là cô đấy!

“Mấy người này rốt cuộc rảnh rỗi cỡ nào vậy?!” Cô giơ nắm tay bày tỏ sự phản đối mãnh liệt, “Hack bọn họ! Hack bọn họ!” (3)

“Đã hack.”

“Ồ, làm tốt lắm!” Khoan đã…Cái kiểu suy nghĩ này có phải hơi lạ không, chết rồi, cô thật sự bị làm hư rồi!

Hạ Hoàng Tuyền đang cảm thấy hơi bối rối nên ngón tay đã vô tình chạm vào phím nào đó trên bàn phím, sau đó, cô thấy một cảnh đáng kinh ngạc, giao diện trên diễn đàn trong nháy mắt đã bị biến mất, thay vào đó là những hình ảnh từ camera, hình ảnh cũng rất quen thuộc, không sai, đó là chỗ mà trước đó cô và Đỗ Hướng Vãn đã đứng nói chuyện.

Tên…Khốn nạn này!!!

“Thương! Bích! Lạc!” Cô xông lên bóp chặt cổ tên nào đó, lay như điên, “Anh là đồ cuồng theo dõi cuồng theo dõi cuồng theo dõi!”

“…” Là do sau đó chú ý tới diễn đàn quá nên quên xóa dấu vết à? Thương Bích Lạc bị lắc điên đảo đã tổng kết được bài học kinh nghiệm, âm thầm gật đầu, lần sau làm việc nhất định phải cẩn thận một chút. Đương nhiên, quan trọng là hắn vẫn kiên định cho rằng: “Không phải theo dõi, là chú ý!”

“Hử? Hai cái này có gì khác nhau à?!”

“Khụ…”

“Anh hoàn toàn không nói được đúng không?!” Hạ Hoàng Tuyền buông tay, siết chặt nắm đấm, “Chuẩn bị tìm chết chưa?”

Thương Bích Lạc suy nghĩ sâu xa một lát, rất thành khẩn trả lời: “Chết 5 phần được không?”

“…Anh tưởng đang làm bò bít tết đấy hả?!” Hạ Hoàng Tuyền hét lên rồi xông tới tẩn tên nào đó, mà cô đã quên mất rằng, trước kia cô đúng là có hỏi Thương Bích Lạc “Muốn chết mấy phần”, nhưng nói đi cũng phải nói lại, đã nhận bao nhiêu bài học đầy máu và nước mắt thế mà người nào đó vẫn không học được đạo lý vững vàng “Không tìm đường chết sẽ không chết”, đủ thấy “thích thú” đến cỡ nào.



Xin châm nến cho khổ dâm vĩ đại!

Xong việc, Hạ Hoàng Tuyền châm một điếu thuốc…À nhầm, là lấy một cái kẹo que lôi ở đâu đó nhét vào miệng, nhưng theo vị danh nhân thế giới nào đó đã nói “Kẹo que vừa ngậm là bốc khói!” cho nên nói là thuốc cũng không sai, có lẽ…

Tóm lại, cô ngậm kẹo ngồi trên bàn, vô cùng cặn bã mà nhìn về phía người nào đó “mình đầy thương tích” : “Đừng giả chết!”

Thương Bích Lạc thở dài: “Anh cảm thấy em nên quý trọng anh mới phải.”

“Vì sao?” Da mặt của tên này rốt cuộc dày cỡ nào vậy!

“Ngoại trừ anh,” thanh niên nhướng mày, “Ai có thể chịu nổi sự tàn phá mưa gió bão bùng này của em.”

“…Nếu là những người khác, em sẽ không ra tay có hiểu không?”

“Hử?” Thương Bích Lạc không thấy xấu hổ mà còn tự hào, rõ ràng còn rất vui vẻ, giọng điệu nhẹ nhàng trả lời, “Nói vậy là anh rất đặc biệt với em.”

“Đúng vậy! Cực! Kỳ! Thiếu! Đòn!” Hạ Hoàng Tuyền lắc lư đôi chân giữa không trung, đá rơi đôi dép lê, đá một cái nhìn trông nặng nhưng thực ra lại nhẹ hều về phía người nào đó, “Thật là, vì sao mối tình đầu của mình không thể bình thường như Ngôn tiểu ca? Thế mà gặp lại tên điên có khẩu vị nặng như anh, kiếp trước em chắc đã làm không ít chuyện xấu!”

“Bình thường?” Thương Bích Lạc một phát túm được chân của cô gái, nắm chặt trong lòng bàn tay, bởi vì thời tiết chuyển lạnh, nên chân cô đang đeo một đôi tất màu xanh da trời có in hình mây trắng, mặc dù không thể vuốt ve làn da mịn màng ấy, nhưng ít nhất có thể chạm được tới nhiệt độ cơ thể ấm áp ấy, cũng có thể nói là méo mó có hơn không. Anh vừa làm chuyện bỉ ổi, vừa dành thời gian nói, “Cái kiểu yêu đương láo ngáo tận cùng này bình thường ở chỗ nào?”

“Anh có tư cách nói người khác à? Ít nhất giờ anh ta đã thoát khỏi thời nổi loạn rồi!” Tên khốn này nhìn kiểu gì cũng thấy cả đời chả tốt nghiệp nổi, mãi cứ làm học sinh trung học!”

“Em rất muốn anh ta như vậy?” Cái vại giấm nào đó không ngừng nói ra những lời khiến cô gái sợ hãi, “Bám theo người ta trên đường đi học về như kẻ cuồng yêu, kết quả bị cảnh sát tưởng là biến thái rồi bị bắt, nửa đêm chạy tới dưới lầu nhà người ta đệm đàn ghi ta hát rồi bị chó đuổi theo cắn, cứ tới buổi chào cờ đầu tuần là lại chạy lên cướp mic, làm hại trường phải dừng làm lễ mất cả ba tháng…Ừm, đài phát thanh thành phố mình cũng không tệ đâu.” Tên này thấy hơi rục rịch rồi, định tuyên bố quyền sở hữu trước mặt mọi người đây mà.

“Anh đủ rồi đấy!” Hạ Hoàng Tuyền bị dọa sợ, nhất thời quên rút chân về, hỏi ngược lại, “Sao anh lại biết rõ thế?” Lúc nói chuyện với Đỗ Hướng Vãn cô còn không biết nhiều chi tiết như vậy đâu đấy?!

“Ha ha.”

“…Bớt cười giả lả, nói đi!”

Thương Bích Lạc giơ ngón tay khẽ lắc, “Nơi nào có tin nơi đó có người, chuyện của Ngôn gia khi đó cũng không nhỏ, mà hắn lúc đó cũng rất kiêu căng ngạo mạn, mặc dù sau này đã được đè xuống nhưng nếu tra kỹ vẫn còn rất nhiều dấu vết.”

“Vì thế…”

“Muốn biết?”

“Mặc dù…nhưng mà hình như không tốt lắm?” Hạ Hoàng Tuyền vò đầu bứt tai, dù Ngôn tiểu ca có lẽ không tức đâu, nhưng cái cảm giác đi lần mò mấy chuyện cũ “mất mặt” kia, cứ thấy đểu cán thế nào ấy.

Không mắc câu?

Con ngươi Thương Bích Lạc lóe lên, tiếp tục quăng mồi: “Thật ra, giữa anh ta và Đỗ Hướng Vãn có một sự hiểu lầm vô cùng lớn, chuyện vốn không nên như bây giờ.”

“Hở?”

“Không muốn biết?”

“Em…” Hạ Hoàng Tuyền muốn khóc quá, khốn thật! Cái tên khốn túm nhược điểm người khác không tha này! Nếu như đó chỉ là chuyện cũ thì cô có thể hoàn toàn chọn quyền không biết, nhưng nếu có hiểu lầm…Lòng người vốn có nghiêng lệch, dù Đỗ Hướng Vãn đã có hôn phu, nhưng cô cảm thấy ít nhất Ngôn Tất Hành có quyền được biết rõ!

Nhìn biểu cảm thay đổi nhanh chóng trên mặt cô gái, thanh niên nở nụ cười đắc thắng, đột nhiên bị một bàn tay vả thẳng mặt…

“Đừng cười kiểu ngứa đòn thế!” Hạ Hoàng Tuyền sau khi hầm hừ nói xong, đột nhiên rút mạnh cái chân bị cầm lâu đến nỗi nhiễm phải nhiệt độ cơ thể của đối phương, “Nói đi, phải như thế nào mới chịu nói cho em biết?”

Thương Bích Lạc sững sờ nhìn “bảo bối” đã tuột khỏi tay, ngẩng đầu lên, cười “gian trá”, rất giống con cáo đã ngậm được con mồi trộm được, anh nói.

“Em thật sự không đoán được à?”

“…”

(1) Bản gốc: bát nhất bát, chỉ ngày 18/8 ở TQ, nhưng cũng có nghĩa là tám chuyện, buôn dưa.

(2) bản gốc là lssb (là câu chửi lầu trên ngớ ngẩn)

(3) bản gốc là hắc: phát âm gần giống hack

/103