Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 146 - Chương 123

/217




Lung Nguyệt ngồi xuống, không cần nàng mở miệng, đã nghe Tẩy Bích cười gằn hỏi: Ngươi có thể làm gì, để Vương phi cho ngươi ở lại?

Ta... Ta cũng từng là... Cô nương gia đình giàu có, chỉ... trong nhà... Biến cố mới rơi vào như vậy... Nữ tử này nhìn lén Lung Nguyệt một chút, thấy nàng cao cao tại thượng ngồi đàng hoàng trong ghế dựa mềm, trên khóe môi cong, mắt phượng híp lại, rõ ràng là đang cười, nhưng càng làm mình cảm thấy cả người rét run. Nhưng mà, vì tương lai của mình, nàng ta nuốt nước miếng một cái, nhắm mắt nói tiếp: Lúc ta còn ở khuê phòng, cũng được danh sư chỉ điểm, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông.

Nói lời này xong, nàng ta thở dài một hơi sau khi, còn có từng tia từng tia kiêu ngạo đảo qua mấy tiểu nha đầu bị lưu lại kia, dường như khoe khoang, cũng giống như xem thường.

A! Lung Nguyệt thấy nàng ta gập ghềnh trắc trở nói xong, dĩ nhiên có sức lực như vậy, vui vẻ, hỏi: Ngươi biết ta chọn người làm gì không?

... Là nha đầu... Nữ tử quỳ xuống kia do dự trả lời.

Hừm, vẫn không tính là quá hồ đồ. Lung Nguyệt híp mắt phượng gật gù, Bổn cung hỏi lại ngươi, nha đầu biết cầm kỳ thư họa, ngâm thơ đối câu có tác dụng gì?

Ta... Ta sẽ đọc viết... Có thể... Trong thư phòng hầu hạ Vương gia... Nha đầu kia trả lời.

Mấy người Hoán Ngọc nghe nói, lửa giận bốc lên, thầm nói: Tốt! Thế này sao lại là làm nha đầu, rõ ràng là tự tiến cử lên giường mà!

Mới vừa muốn tiến lên quở trách, đã thấy chủ tử nhà mình quét các nàng, trong nháy mắt lui xuống, chỉ đứng một chỗ sinh hờn dỗi.

Chỉ nghe Lung Nguyệt hỏi: Làm đại nha hoàn thư phòng? Ngẩng đầu lên để ta nhìn nhìn!

Nha đầu kia nghe lời hơi ngẩng đầu.

Hừm, trang dung thật là chỉnh tề, cũng có ý vị thư hương... Lung Nguyệt dường như thoả mãn khẽ gật đầu một cái.

Nha đầu kia cho là có cửa, vừa muốn tạ ân, lại nghe Lung Nguyệt chuyển đề tài, giọng nói mang theo lạnh lẽo, hỏi: Ngươi biết thư phòng Vương gia là nơi trọng địa, không phải người bình thường có thể vào. Một tiểu nha đầu mới đến như ngươi đã vọng tưởng muốn tiến vào thư phòng, là có ý gì?

Lời Lung Nguyệt tuy mịt mờ nhưng cũng chụp lên đỉnh đầu nàng ta cái mũ Gian tế .

Mà lời ấy khiến bà tử một bên nghe xong cũng cả kinh trong lòng, mồ hôi lạnh chảy xuống cổ, thầm nghĩ trong lòng: Chuyện này... Này nếu phải... Mình chẳng phải là sẽ bị tội liên đới...

Ta... Ta không có... Ta, không phải... Nha đầu kia vội vàng lắc đầu biện giải, nói: Ta... Ta chỉ là ái mộ vương gia hồi lâu... Chỉ là muốn làm nô tỳ... Phụng dưỡng Vương gia, cũng... Cũng không phải là có mưu đồ... Dứt lời, chỉ cắn khóe môi, rơi lệ.

Đào Châu nghe nói, cuối cùng không thể nhịn xuống lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: Muốn làm nô tỳ, nhưng luôn mồm luôn miệng tự xưng 'Ta' với Vương phi, là quy củ nhà ai?

Ta... Nga, không, là nô tỳ nhất thời tình thế cấp bách nói lỡ... Nha đầu kia vội vã trả lời.

Đã thấy Lung Nguyệt nhìn cũng không nhìn nàng ta nữa, đứng dậy, nhìn bà tử nói: Mang về thôi! Nhớ giáo dục, ngày sau gặp chuyện sợ là ngươi cũng không thể thoát tội!

Dạ! Dạ! Lão nô nhất định quản giáo lại, mong Vương phi đại nhân đại lượng đừng nổi giận... Bà tử có lẽ là bị tình cảnh trước mắt này làm sợ, càng nói càng không biết lựa lời tự xưng Lão nô .

Ân! Lung Nguyệt nhẹ đáp một tiếng, xem như động viên, Hoán Ngọc đỡ lấy tay nàng xoay người ra khỏi phòng khách tây.

Lại nghe phía sau có giọng nữ bi thương thê thảm truyền đến, Vương phi ngươi chỉ một tỳ nữ hầu hạ Vương gia cũng không chịu cho sao? Ngươi nên biết ghen tị là thất xuất chi điều!

Lung Nguyệt nghe nói, ngừng bước, chậm rãi xoay người, khẽ hỏi: Ngươi vừa mới xưng hô ta như thế nào?

Vương... Vương phi... Nha đầu kia chỉ cảm thấy giống như tiên tử người lúc trước, đôi mắt dường như ngàn năm hàn băng , khiến nàng không ngừng run lên.

Ngươi có biết lúc ta trong khuê phòng xưng hô thế nào không? Dứt lời, Lung Nguyệt cũng không dừng lại.

Chỉ để lại nha đầu kia co quắp trên đất, trong miệng nói: Công chúa... Công chúa... Nàng ta đã quên Tĩnh Bắc Vương phi là công chúa tôn quý nhất Đại Chiêu Quốc. Khai quốc tới nay có vị Phò mã nào nạp thiếp? Tuy có nha đầu thông phòng, cũng đuổi trước kết hôn rồi, Thất xuất chi điều đối với công chúa chỉ là trò cười.

Nhớ lúc đầu mình là tiểu thư con vợ cả nhà đại quan tam phẩm, dùng thủ đoạn thế nào cũng không thể vào mắt Tĩnh Bắc Vương gia. Bây giờ chán nản thành tội thần chi nữ, chỉ làm bưng trà dâng nước nha đầu cho hắn cũng là hy vọng xa vời.

Nhìn bóng người thướt tha của Tĩnh Bắc Vương phi dần dần đi xa, trong lòng có tâm trạng không nói ra được, là ước ao? Là đố kỵ?

Mà những tâm trạng này của nàng ta nhưng không ở trong phạm vi cân nhắc của Lung Nguyệt.

Trong lòng Lung Nguyệt oán thầm: Đây tất nhiên là hoa đào nát không biết rước lấy từ nơi nào của Bùi Nguyên Tu.

Lúc ngẩng đầu, đã thấy Bùi Nguyên Tu đứng cách mình vài bước xa, đang nhìn nàng cười. Đi tới hai bước, phúc thân cười hỏi: Vương gia tới khi nào vậy?

Đến một thời gian đủ uống nửa chén trà ! Bùi Nguyên Tu vẫn mỉm cười, trong mắt toát ra một tia trêu tức.

Ha ha! Lung Nguyệt nghe nói thì không biết nói thế nào cho phải, chỉ thầm nghĩ trong lòng: Trong kinh làm công chúa điêu ngoa một hồi bị Bùi Nguyên Tu nhìn thấy vững vàng, bây giờ lại làm Đố phụ một hồi lại bị bắt tại trận, đây đúng là xuất môn bất lợi mà! Nàng muốn làm thê tử đoan trang rộng lượng hiền lương như Hoàng hậu vậy, có còn cơ hội cứu vãn không?

Nhưng mà, trong lòng Bùi Nguyên Tu rất là vui mừng. Hắn vừa mới với nghị sự xong xuôi với các phụ tá tiên sinh ở thư phòng ngoại viện, nhớ tới hôm nay nàng để Bùi Tiểu tìm người môi giới đến, muốn chọn nha đầu thô sử. Chỉ nghĩ đến xem tiểu nữ tử này chọn làm sao một lần, có thể có biện pháp mới mẻ. Dưới chân dường như bị Lung Nguyệt cột dây thừng, chạy đến phòng khách tây.

Vừa vặn nghe thấy Lung Nguyệt đối thoại với nha đầu không biết toát ra từ đâu kia. Lung Nguyệt lạnh nhạt nhưng không * giọng điệu, lại để hắn nghe ra mấy phần ghen tuông. Trong lúc nhất thời, trong lòng Bùi Nguyên Tu vui mừng không ngớt, cảm giác bị tiểu nữ hài Chiếm lấy thực là không tệ.

Cũng không để ý trường hợp, chỉ kéo Lung Nguyệt nhẹ nhàng nói: Ta đến xem Vương phi có hết bận chưa, tới đón Vương phi về!

Mặt Lung Nguyệt ửng đỏ, nói Làm phiền Vương gia !

Hai vợ chồng trở lại Bích Thương Viện, chỉ ngồi chốc lát, thì thấy Bùi Tiểu tìm đến, nói thầm mấy câu bên tai Bùi Nguyên Tu.

Mày kiếm Bùi Nguyên Tu nhíu lại, nói với Lung Nguyệt: Cửu nhi đừng chờ ta dùng bữa. Lại liếc mắt nhìn đồng hồ báo giờ, lại nói: Cũng đừng chờ ta nghỉ ngơi, hôm nay cái ta sẽ về trễ!

Vương gia phải ra ngoài? Lung Nguyệt đứng dậy hỏi.

Ừ! Bùi Nguyên Tu khẽ gật đầu.

Lung Nguyệt bận bịu bảo Hoán Ngọc đi lấy áo khoác, áo choàng giao cho Bùi Tiểu. Lại dặn hai câu, đưa Bùi Nguyên Tu đến cửa viện mới

/217