Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 149 - Chương 125.2

/217


Đợi đến khi Bùi Nguyên Tu đi rửa mặt, Lung Nguyệt mới lục một cuốn binh thư của hắn ra xem. Nàng nghiêng người, ngồi dựa vào chiếc giường khắc hoa, lật xem từng trang một. Lúc này, nàng chợt hiểu ra, vì sao mỗi khi tâm trạng không vui, nương nàng – Hoàng hậu lại hay đọc binh pháp, sử ký. Bởi vì nói một cách khách quan, phương pháp này khiến người ta không kích động, ngược lại còn giúp bản thân tránh khỏi việc xử trí mọi thứ theo cảm tính.

Rửa mặt xong, Bùi Nguyên Tu chỉ mặc một chiếc quần và một chiếc áo khoác ngoài màu xanh nhạt. Hắn bước tới cạnh Lung Nguyệt trong tư thế lảo đảo, trên người vẫn còn chưa hết mùi rượu. Bùi Nguyên Tu khẽ cười với nàng, nụ cười ấy có hơi ngây ngốc. Thế nhưng, nàng lại chẳng hề nở một nụ cười, chỉ nhếch nhẹ đôi môi, “Vương gia, ngày mai còn có việc công phải xử lý, sắc trời không còn sớm nữa, tạm nghỉ...”

Lời còn chưa dứt, Bùi Nguyên Tu đã giống như một con hổ dữ nhào về phía nàng, đè nàng xuống giường...

Ánh đèn chớp nháy, màn sa khẽ lay.

Bùi Nguyên Tu thở dốc, phát ra tiếng ồ ồ.

Thế nhưng, mặc kệ hắn gây rối thế nào, triền miên đến đâu, thân thể của Lung Nguyệt vẫn cứng ngắc như cũ, không hề bị kích tình.

Cửu Nhi... Cửu Nhi... Bùi Nguyên Tu khẽ cắn vành tai ngọc ngà của Lung Nguyệt, khiến nàng hơi giật mình, nhưng lại nhịn không được mà muốn tránh hắn. Bùi Nguyên Tu đang say, phát hiện nàng không bình thường, hắn liền nói nhỏ, “Nàng ngửi thấy mùi rượu... không vui ư?” Nói xong, hắn ngả người xuống bên cạnh Lung Nguyệt, ôm chặt lấy nàng, “Ngủ trước đi, sau này ta sẽ không như vậy nữa...”

Lung Nguyệt chẳng hề nói gì. Nàng nhắm mắt, để mặc hắn ôm mình vào ngực. Cho đến khi hơi thở của hắn đã đều đều, nàng mới mở mắt ra, nhìn lên đỉnh màn sa, đột nhiên phát hiện bản thân mình thích tình cảm sạch sẽ, có lẽ đó cũng là nỗi bi ai của những người hiện đại xuyên không đến thời cổ đại này!

Ngày hôm sau, Bùi Nguyên Tu nhìn mấy tờ công văn, tin tức, hắn đột nhiên ngồi xuống bàn trong trạng thái hoảng sợ.

Không biết vì sao, hắn cảm nhận được một ảo giác mơ hồ. Nửa tháng trước, Cửu Nhi và hắn tựa như cách nhau một màn lụa mỏng, nhưng không hiểu sao từ sáng ngày hôm nay, cả hai lại như cách nhau cả bức tường chắn. Cảm giác ấy khiến hắn vô cùng hoảng sợ, nhưng lại chẳng biết chỗ nào không thích hợp.

Bên ngoài cửa là tiếng chế nhạo của Lục tiên sinh, “Tiểu Mã tiên sinh à, sao sáng nay lại giống như gà trống bị đánh bại vậy? Ha ha ha ha...”

Bùi Nguyên Tu nghe vậy thì âm thầm cười khổ, người ta cũng giống như hắn: Khốn khổ vì tình.

Nhìn đi, Tiểu Mã tiên sinh yêu mà không được, còn bản thân mình thì sao? Cứ lo sợ không đâu?

Bùi Nguyên Tu suy nghĩ mất hai ngày, sau đó chợt cảm thấy, nếu như không phải hắn cứ lo được lo mất, có lẽ Cửu Nhi ở nhà cao cửa rộng, quá mức cô đơn, nàng nhớ nhà rồi.

Vì vậy, ngày hôm nay, khi đến Bích Thương viện để dùng bữa trưa, Bùi Nguyên Tu đã mặt dày mà ôm chặt Lung Nguyệt, ngả người xuống ghế quý phi, nói, “Mấy bữa nữa là tới ngày mùng năm tháng năm – tiết Đoan Ngọ, chúng ta tổ chức tiệc Tống Tử* ở phủ, Cửu Nhi nghĩ thế nào?”

*Tống Tử có nghĩa là bánh chưng, bánh tét, bánh ú

Đúng là sắp tới tiết Đoan Ngọ rồi, thảo nào mấy ngày nay, khí trời mỗi lúc một nóng.” Lung Nguyệt là kiểu người sợ nóng. Nàng thoát khỏi cánh tay của Bùi Nguyên Tu, khẽ phẩy chiếc quạt tròn, “Không biết tiết Đoan Ngọ ở Bắc Cương thế nào nhỉ? Có thi đấu thuyền rồng không?”

Không có, trong thành không có sông hồ lớn, không tiện đi thuyền.” Bên người không có giai nhân, Bùi Nguyên Tu đành phải ngồi dậy, nói, “Nếu Cửu Nhi muốn xem, ta sẽ sai người đào một hồ nước, thiết nghĩ một năm là được rồi, qua năm sau có thể thi đấu thuyền rồng.”

Nghe hắn nói vậy, Lung Nguyệt liền nhăn mày, “Chẳng lẽ nếu bây giờ ta nói muốn hái sao trên trời, Vương gia cũng liền sai người xây lầu ngắm sao? Như thế thì ta sẽ trở thành yêu nghiệt gây họa cho đất nước ư?”

Chỉ cần có nàng, cho dù bảo ta đánh bại Bắc Cương, ta cũng cam lòng!” Bùi Nguyên Tu bỗng nhiên hiểu ra, tại sao Hạ Kiệt lại vì Muội Hỉ mà “xé vải”*, tại sao Chu U Vương vì nụ cười của Bao Tự mà “phóng hỏa gọi chư hầu”*. Nếu như có thể khiến Cửu Nhi được vui, việc hắn làm cả Bắc Cương trở nên nghiêng ngả thì có là gì?

*Xé vải - Muội Hỉ (triều Hạ) Truyền thuyết kể rằng nàng là phi tử của thiên tử cuối cùng triều Hạ. Sau khi lấy vua Kiệt, hưởng thụ xa xỉ, suốt ngày chìm đắm trong ca múa khỏa thân, rượu thịt tràn lan. Tương truyền, nàng thích nghe tiếng “xé vải” nên vua Kiệt đã hạ lệnh hàng ngày phải tiến cung 100 súc vải lụa để xé mua vui, đổi lấy tiếng cười của nàng. Cũng vì hoàng đế mải mê chìm đắm trong tửu sắc, bỏ bê triều chính, nên muôn dân sống cảnh lầm than, ai oán thấu tận thanh thiên. Cuối

/217