Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!

Chương 1 - Chương 6: Phỉ thúy ban chỉ

/96


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người đi trên đường một lát, tìm một tửu quán mặt tiền không tệ đi vào đánh chén một bữa. Tướng ăn trước nay của Đường Đường không coi là nhã nhặn, mà Đông Lai vẫn còn mang theo tâm tính trẻ con, biết tính tình hắn hiền hòa nên càng thêm thả lỏng, hai người một bữa ngươi truy ta đuổi càn quét mỹ vị đầy bàn không thừa chút cặn, làm cho điếm tiểu nhị nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Chờ khi họ đi rồi, điếm tiểu nhị kia vẫn còn thì thào tự nói: “Mình nhìn thấy gì… Tứ gia có phải là không được Vân gia quan tâm, không cho ăn uống no đủ, cho nên mới ra ngoài giải thèm a…” Chưa nói dứt lời đã bị chưởng quầy cốc một phát.

“Đông Lai, tiếp theo chúng ta đi đâu chơi a?” Đường Đường hoạt động quai hàm ăn a ăn, mơ hồ không rõ hỏi.

Đông Lai không nói gì nhìn xâu kẹo hồ lô trong tay hắn.

“Ân? Sao không nói lời nào?” Đường Đường nhìn hắn một cái, chìa kẹo hồ lô ra, “Ngươi cũng muốn ăn?”

Đông Lai lắc đầu.

“Nào nào nào, ăn chút đi. Sau bữa cơm ăn món điểm tâm ngọt là chuyện rất bình thường, không ai nói ngươi nây thơ đâu.”

“…” Đông Lai lấy dũng khí nói, “Tứ công tử, không thể đi dạo phố nữa, còn phải mua quần áo, còn đi giục nợ, nếu chơi tiếp sẽ không kịp về trước khi trời tối.”

Đường Đường dẩu miệng, bất đắc dĩ lấy tời giấy ra.

Quả nhiên đúng như lời Vân Tam, hộ gia đình kia vừa nhìn thấy ngọc bội, không nói hai lời liền bảo quản gia mang một chồng ngân phiếu tới, hơn nữa còn liên tục tỏ ý xin lỗi, nói con gái trong nhà sắp xuất giá, bận trong bận ngoài làm trì hoãn việc này, hy vọng Lưu Vân công tử đừng để tâm, phút cuối còn không chút nào keo kiệt lời lẽ ca ngợi, hùng hổ khen hắn trong trong ngoài ngoài một phen, tuấn tú lịch sự, thiếu niên anh hùng blah blah.

“Quá khen, quá khen.” Đường Đường cười tủm tỉm nhét ngân phiếu vào trong áo, khí chất phiên phiên nói lời tạm biệt với nhà nọ. Vừa đi khỏi tầm mắt, hắn nhanh chóng kéo Đông Lai chạy như điên, quẹo vào một ngõ nhỏ rồi vội vã lấy ngân phiếu ra đếm đếm, cảm thấy mỹ mãn thở dài một hơi, lại cẩn thận cất ngân phiếu vào trong ngực.

Đông Lai vừa rồi mặt còn đầy sùng bái nhìn hắn, lúc này đã có chút dở khóc dở cười.

“Đông Lai a, ông trời đúng là đối xử tốt với ta a. Ngươi xem ngươi xem, tùy ý xem bệnh một lần đã có vạn lượng bạc. Chậc chậc… Biết điều này có ý nghĩa gì đối với ta không?”

“Gì ạ?” Đông Lai mặt đầy hiếu kỳ.

“Giàu to a!” Đường Đường vung tay lên, lời lẽ hùng hồn nói, “Ca ca ngươi bây giờ giàu to rồi, từ nay về sau một bước lên trời, chắc chắn sẽ không thiếu phần ngươi!”

Nghe không hiểu “giàu to”, nhưng vẫn biết thế nào là “ăn sung mặc sướng”. Đông Lai cào cào tóc: “Tứ công tử, sao ngươi cứ mỗi chốc lại một dáng vẻ vậy, lúc nãy còn cảm thấy ngươi đặc biệt giống công tử, hiện tại lại cảm thấy ngươi giống lão gia đã mất nhà ta.”

Nếu Đông Lai sống ở hiện đại, hắn sẽ biết từ “lừa đảo” có hình tượng sinh động đến thế nào.

Hai người ra khỏi ngõ nhỏ, lại đến tiệm đồ cổ tranh chữ truyền lời hộ Vân Tam, Đường Đường lúc này mới nhớ ra vì sao lúc nãy cảm thấy cái tên Tạ Lan Chỉ trong lời điếm tiểu nhị kia nghe thật quen tai, thì ra chính là tác giả tranh chữ mà Vân Tam muốn mua.

Hắn lê la một vòng bên trong, xem xem đồ quý này, sờ sờ đồ quý kia, kéo tai Đông Lai hỏi: “Sư phụ bình thường thích thứ gì?”

Đông Lai cau mày khổ công suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu nói: “Đông Lai chưa từng hầu hạ công tử, không rõ cho lắm.”

“Vậy hắn bình thường hay làm những gì? Ngoại trừ đọc sách luyện võ, có thích làm việc nào khác không?”

Đông Lai đảo mắt khổ công suy nghĩ lần nữa: “Lời ta nghe Nguyên Bảo nói nhiều nhất chính là, công tử đang nghỉ ngơi. Chắc là, thích ngủ đi…”

“…”

Đường Đường không nói gì nhìn hắn một cái, lẩm bẩm: “Không biết sư phụ bình thường sẽ vui vì cái gì a… Cả ngày căng mặt, trông rầu rĩ không vui…” Thoạt nhìn cứ như vô 

/96