Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 175 - Chương 158

/308


Editor: Trà sữa trà xanh

Người nhảy xuống hồ cứu người không ngừng tăng, cứu hộ đội trong khách sạn cũng hốt hoảng nhảy xuống cứu người. Nếu như trong khách sạn của bọn họ xảy ra án mạng, khiến nhà thiết kế Liên Hoa cấp quốc tế vùi thân trong hồ, chẳng phải sẽ hoàn toàn mất hết danh tiếng, về sau đừng nghĩ ở lại thành phố K nữa!

Liên Hoa rơi vào trong hồ đã hơn năm phút đồng hồ, trong lòng Mục Thần dâng lên dự cảm chẳng lành, cho dù đã cố gắng an ủi chính mình, anh cũng không khỏi nghĩ tới Liên Hoa có thể gặp bất trắc không, cô rất sợ nước, có thể kiên trì lâu như vậy sao!

Mục Thần không để ý tới cơ thể mệt nhọc, mạnh mẽ lặn xuống đáy nước, hiện tại anh chỉ có thể đánh cuộc một lần, tin tưởng Liên Hoa nhất định vẫn còn ở dưới đáy nước chờ anh cứu, nhưng cô đang ở nơi nào dưới đáy nước. .

Mấy loại cây thủy sinh dưới nước quấn quít lộn xộn, chợt có một vệt màu đỏ hấp dẫn lực chú ý của Mục Thần, trong lòng anh đột nhiên dấy lên hi vọng, màu sắc đó có thể chính là Liên Hoa không, có phải cô đang ở phía trước không!

Nhanh chóng bơi tới chỗ vệt màu đỏ, Mục Thần cực kì sợ hãi, quả nhiên người trước mắt chính là Liên Hoa, cô đang lẳng lặng lơ lửng giữa một lùm củ sen, váy đỏ phiêu diêu, mắt đóng thật chặt, giống như tượng đá hoàn mỹ nhất, đã không còn sức sống!

Mặt của cô trắng như Linh Ngọc trong suốt, không có chút sức sống nào, không ngừng có nước tràn vào môi và mũi của cô, cô cứ lơ lửng giữa những loài cây thủy sinh, không có một chút động tác phản kháng giãy giụa nào, không biết là hôn mê, hay là ——

Nhịp tim Mục Thần nhất thời hụt mấy nhịp, bộ dạng Liên Hoa có cái gì không đúng, cô —— cô còn sống không!

Hai tay run run vuốt nhịp tim Liên Hoa, dưới bàn tay vẫn còn nhịp đập vững vàng, mặc dù trở nên yếu ớt chậm chạp, nhưng xác thực vẫn còn đập!

Mục Thần lập tức vui vẻ, Liên Hoa còn sống, cô phải lập tức lên bờ, được bác sĩ cứu! Anh nhanh chóng xuất ra tốc độ nhanh nhất của mình, nhổ toàn bộ cỏ dại quấn vòng quanh Liên Hoa, vững vàng ôm lấy eo nhỏ nhắn của Liên Hoa, anh tung người lên bơi lên trên mặt hồ.

Tìm được tìm được rồi! Chờ Mục Thần ôm Liên Hoa nổi trên mặt nước, người ở trên bờ nhất thời hoan hô một hồi. Thấp thỏm trong lòng bọn họ đã có thể buông xuống, Liên Hoa được người cứu đỡ lên mặt nước, chỉ cần kịp thời hô hấp, chắc sẽ không có chuyện gì!

Nghe tiếng mọi người hoan hô, những vị cao thủ bơi lội xuống nước cứu người đều nổi lên, bọn họ nhìn thấy Mục Thần đã tìm được Liên Hoa, đang thận trọng ôm cô bơi vào bờ, đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ từ từ bơi vào bờ, yên tâm giao Liên Hoa cho Mục Thần, không dính vào chuyện này nữa.

Mục Thần là bạn trai của Liên Hoa, Liên Hoa rơi xuống nước liền nhìn thấy dáng vẻ anh kinh hoảng lập tức nhảy xuống cứu cô, tất cả mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau, cho rằng quan hệ của hai người này không bình thường, hai người này là trai tài gái sắc, anh hùng xả thân cứu mỹ nhân, trở thành một giai thoại sau này.

Nhưng lại có một người rất bất mãn, trên tóc Đỗ Yến Thừa nhỏ xuống từng giọt nước, cấp tốc bơi tới bên cạnh Mục Thần, từ nhỏ anh đã bên cạnh an ủi Liên Hoa, chỉ có anh mới có thể chăm sóc tốt chứng sợ nước của cô!

Đưa Liên Hoa cho tôi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy! Bơi tới bên cạnh Mục Thần, anh trực tiếp đưa tay muốn cướp Liên Hoa qua.

Mục Thần cao to vạm vỡ, một cái lắc mình liền tránh khỏi tay Đỗ Yến Thừa, anh đang cố gắng loại bỏ dị vật trong miệng mũi Liên Hoa, để đầu Liên Hoa nằm trên đầu vai anh, thoáng nhìn Đỗ Yến Thừa bơi tới, hung hăng nói: Anh muốn làm gì, tại sao giành Liên Hoa với tôi!

Từ tiểu học tôi đã học bơi, chính là vì bảo vệ Liên Hoa! Tôi biết rằng... chăm sóc Liên Hoa như thế nào, lúc nhỏ mỗi lần cô rơi xuống nước đều là tôi an ủi cô ấy, anh đưa cô ấy cho tôi đi!

Đỗ tổng, hừ, chuyện trước kia còn có ích gì, đừng quên, bây giờ anh đã có vợ, hôm nay là hôn lễ của anh, về sau anh cách xa Liên Hoa một chút cho tôi! Mục Thần nói xong, liền gia tăng tốc độ bơi vào bờ.

Đỗ Yến Thừa một thân một mình sững sờ chốc lát, bị lời nói của Mục Thần nhắc nhở, nhưng vừa nghĩ tới Liên Hoa hôn mê bất tỉnh, bộ dáng cô suy yếu thật đáng thương, không khỏi gợi lên những ký ức thuở nhỏ. Liên Hoa không sợ trời không sợ đất kiêu ngạo nhất trên đời này lại sợ nước, khi còn bé mỗi lần anh an ủi cô bị nước dọa sợ, đều phải dụ dỗ cô một hồi. . . . . .

Đỗ Yến Thừa cắn răng, lại bơi lên đuổi theo Mục Thần đang sắp cập bờ. Hôm nay anh kết hôn thì thế nào, anh muốn quan tâm Liên Hoa chăm sóc Liên Hoa, ai cũng không thể ngăn cản anh hỏi han chăm sóc người yêu cũ của anh!

Triển Thiếu Khuynh trở lại hiện trường, liền nhìn thấy một cảnh tượng như sau: ở bên một góc hồ có một đám người vây quanh, mà trong hồ nhân tạo, có ba người đang bơi nhanh tới, Liên Hoa, Mục Thần cùng Đỗ Yến Thừa.

Ba người vừa cặp bờ, lập tức được kéo lên. Cả người Liên Hoa ướt sũng, bên má cô tái nhợt, mắt nhắm thật chặt, không biết là ngủ thiếp đi hay là đã hôn mê, cả người nhỏ giọt đang được Mục Thần ôm vào trong ngực, đi từng bước một lên bờ.

Mà Đỗ Yến Thừa cũng ướt đẫm đi theo lên bờ, anh ta đang đối đầu với Mục Thần, cố




/308