Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 27 - Chương 27

/151


Cửu Cửu dùng đôi tay ôm thật chặt lấy đầu Phượng Thần, như con thú nhỏ bị thương khóc hu hu, giọt nước mắt kia, giống như chuỗi trân châu đứt dây, theo gương mặt trắng nõn của cô, không ngừng trượt xuống.

“Thần Thần, Thần Thần, anh đừng đi, đừng đi có được không?”

“Thần Thần, Thần Thần, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Sao anh có thể bỏ lại em? Sao anh có thể? Tại sao có thể? Hu hu hu, Thần Thần, em van xin anh, trở lại, trở lại được không...”

Nghe giọng nói nghẹn ngào phát ra từng tiếng đau thương ngắt quãng mà hu hu khẽ gọi khiến người ta rơi lệ, đau thương nồng đậm cả người khiến cho người ta tan nát cõi lòng, tiếng khóc khẽ làm cho người ta cảm thấy đau khổ tột cùng, khiến người xem chung quanh, tất cả đều nghe thấy mà rơi lệ...

Tần Tấn, Chu Tiêu, Hứa Hằng Minh, Đông Phương Cảnh Mộ ở bên cạnh nhìn, càng thêm đỏ cặp mắt.

Nhìn Cửu Cửu đau thương đến muốn chết như vậy, lúc này bọn họ chỉ có một cảm giác, đó chính là đau đớn!

Cảm giác đầu trái tim của mình, giống như đang bị ai đó dùng sức kéo, đau đớn từng cơn từng cơn, để cho bọn họ cực kỳ khó chịu, rồi lại không cách nào giải thoát.

Tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương kêu vang, gào thét tới.

Tần Tấn đưa tay lau nước mắt chảy xuống trên mặt, đi tới bên cạnh Cửu Cửu, muốn tách tay đang ôm Phượng Thần của cô ra, cô lại như thế nào cũng không chịu buông.

Tần Tấn chịu đựng đau lòng, nói với cô, “Cửu Cửu, xe cứu thương tới rồi, để bác sỹ tới xem một chút, có được không? Dù chỉ là một tia hy vọng, chúng ta cũng không thể buông bỏ!”

Bác sỹ? Hy vọng?

Tiêu Cửu Cửu dùng sức nhắm mắt lại, trong lòng co rút đau đớn mãnh liệt một trận.

Bản thân cô là một bác sỹ, mặc dù cũng tốt nghiệp đại học y khoa danh không xứng với thực, nhưng mà cô có hai sư phụ trong giới trung tây y tốt nhất, từ chỗ bọn họ, cô học được y thuật không hề kém người tốt nghiệp nghiên cứu y học, cô có vài phần tự tin với y thuật của mình.

Nhưng mà, mới vừa rồi, cô cứ trơ mắt nhìn người đàn ông cô yêu nhất, nhìn tròng mắt của anh tan rã dần.

Một khắc kia, tử vong đột nhiên đến trước mặt, cô bó tay hết cách.

Lúc này, nghe được lời Tần Tấn nói, biết rõ đã sớm không còn hy vọng, cô vẫn đứng lên.

Cô mong đợi, ở nơi thế gian này, thật sự xuất hiện kỳ tích, để cho Phượng Thần của cô trở về lần nữa...

Bệnh viện quân y.

Cửa chính phòng cấp cứu đóng hồi lâu cuối cùng chính thức mở ra, Viện trưởng bệnh viện quân y, cũng chính là Tiêu Tĩnh Bác chú hai của Tiêu Cẩn Chi di ra.

Lần cấp cứu Phượng Thần này, là ông tự mình ra trận, mang theo một nhóm chuyên gia tới tiến hành cứu chữa.

Nhưng đến cuối cùng, ông lại vẫn chỉ có thể nói lời xin lỗi với mấy người chờ đợi bên ngoài, “Xin lỗi! Xin nén đau thương!”

Thời gian bệnh nhân đưa tới, nhịp tim đã ngừng lại, cho dù bọn họ dùng toàn lực cấp cứu như thế nào, nhưng kỳ tích... Cuối cùng chưa từng xuất hiện.

Khi nghe Tiêu Tĩnh Bác bất đắc dĩ tuyên bố ra câu này, Tần Tấn, Chu Tiêu, Hứa Hằng Minh, Đông Phương Cảnh Mộ đều run lên trong lòng, theo bản năng tầm mắt khóa trên người Cửu Cửu.

Nhưng Cửu Cửu lại giống như hồn nhiên không hay, vẫn ngây ngốc đứng ở cửa phòng cấp cứu, cả người giống như mất hồn, giống như vô tri vô giác với tất cả chung quanh, chỉ có ánh mắt đen sâu đến kinh người, chặt chẽ chăm chú nhìn về phía phòng


/151