Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 102 - Gặp lại.

/201


Mười một tháng giêng hàng năm, chính là ngày hoàng tộc Lan Khải tế tự tổ tiên. Bởi vì ngày mười một tháng giêng là ngày Hoàng đế Mộ Dung đầu tiên của hoàng tộc Mộ Dung lập nên nước Lan Khải.

Bao năm qua, mười một tháng giêng cũng được xem là ngày tế quốc. Tế tự tổ tiên đồng thời cũng sẽ làm phép khẩn cầu cho năm mới hưng thịnh.

Trên đường phố rộng lớn loáng thoáng còn có chút tuyết đọng, trên cành cây ven đường đã nhú ra mầm mới, tràn đầy sức sống.

Hai con ngựa lao nhanh chạy qua, đi trước là một nữ tử xinh xắn mặc áo khoác màu thủy lam, đằng sau là một công tử tuấn mỹ mặc áo ngoài màu tím.

Người đi bên đường cũng không nhịn được dừng chân ngắm nhìn, thậm chí còn đuổi theo ngựa một đoạn, chính là vì có thể nhìn nhiều thêm một chút.

Sau khi ngựa đến phố xá sầm uất liền giảm tốc độ, nữ tử kia nhếch mày xuống ngựa, ném dây cương cho công tử tuấn mỹ phía sau.

Mắt phượng của công tử kia chau lên, khóe môi nở nụ cười sủng nịnh, cam chịu làm người chăn ngựa, dắt ngựa đi theo phía sau.

Người chung quanh cũng không nhịn được thán phục, rất ít khi có cơ hội có thể nhìn thấy một đôi bích nhân (*) như vậy, cũng không biết là công tử tiểu thư nhà ai.

Bích nhân (*): Khen người đẹp như ngọc bích.

"Mệt không? Có muốn nghỉ một chút rồi trở ra đi dạo không?"

Mộ Dung Thanh nhếch khóe môi, tựa như cười nói.

Dung mạo tuấn mỹ như thần kia kết hợp với nụ cười sáng chói ấy, làm một đám nha đầu bà tử mê đảo.

Thú vị nhất ấy chính là tiểu nha đầu đang mua đồ chơi bằng đường ở bên cạnh nọ, đồ chơi bằng đường mới vừa vào miệng cứ như vậy dính luôn trên môi, đứng im giống như một tượng gỗ.

Bảo Nhi đưa tay vỗ vỗ Mộ Dung Thanh, hất về phía đó chép miệng nói: "Mặt người dạ thú! Mị lực tràn lan ....!"

Mộ Dung Thanh đã không còn thấy lạ đối với hành động vỗ vai của Bảo Nhi, nhiều ngày như vậy, hắn xem như thật sự hiểu rõ, cái gì gọi là thâm tàng bất lộ rồi. Vốn tưởng rằng nàng chính là người có tính tình dịu dàng, nhưng lại không nghĩ tới suốt đoạn đường này nàng tuỳ tiện cẩu thả hoàn toàn không có dáng vẻ của một nữ nhân.

Hắn thật hoài nghi, nam nhân kia có biết bộ dạng này của nàng hay không, có thể cũng bị bộ dạng kia của nàng đánh lừa hay không.

Nghĩ như vậy, trong lòng lại thoải mái không ít. Có lẽ mình là người đầu tiên thấy bộ dạng này của nàng.

"Không phải đã sớm kêu đói ư, dẫn nàng đi ăn cái gì nhé."

Thuận tay xoa nhẹ cái đầu kia một cái, dắt ngựa đi lên phía trước dẫn đường.

"Ta đã nói bao nhiêu lần, đừng đụng vào tóc của ta!"

Mỗ nữ ở phía sau phát cáu dậm chân, vội vàng đưa tay vuốt vuốt. Cái này nếu để cho nam nhân nhà nàng biết, còn không lột da nàng sao!

Nghĩ tới đây xách đầu ngón tay tính toán, đã tám ngày rồi, tướng công, chừng nào chàng mới tới.

Ban đêm, bên trong nội viện Thanh Loan Phượng Phủ vang lên tiếng rống giận, một nữ tử nhu mì cả người mặc sa mỏng bị ném ra ngoài không chút tiếc rẻ.

Nữ tử đó không ngừng kêu đau, đôi tay vẫn không quên che lại bộ ngực trần trụi kia.

Chỉ nghe bịch một tiếng, cửa viện đã bị đóng lại thật mạnh.

Lúc này nha đầu canh giữ ở bên ngoài nhanh chóng cầm lấy quần áo phủ lên cho nữ tử kia, đỡ nữ tử khóc thúc thít kia rời đi.

Trong viện Khang Thọ, Phượng Thừa Cửu phất tay cho người đến thông báo lui xuống. Trong ánh nến, trên gương mặt kiên nghị kia hiện lên một chút bất đắc dĩ.

Lúc này trong viện Thanh Loan, Phượng Lăng Vũ trầm mặt ngồi trên tiểu tháp. Bên cạnh nha hoàn đang bận rộn đổi chăn đệm trên chiếc giường kia.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chuyện như vậy có thấy nhưng không thể trách.

Thiếu gia đã hai mươi tuổi rồi, nhưng vẫn không muốn đón dâu, lão gia bất đắc dĩ, một lần đến một lần đưa nữ nhân đến viện Thanh Loan. Chỉ là, mỗi một lần, đều bị thiếu gia ném ra ngoài.

Đám hạ nhân sau lưng cũng âm thầm suy đoán, không biết có phải thiếu gia có bệnh gì không tiện nói ra hay không, như là không thích nữ nhân, thích…

Đám nha hoàn thay xong chăn đệm, nhẹ nhàng lui xuống. Cả căn phòng, chỉ còn lại tiếng lốp bốp của bấc đèn truyền đến.

Phượng Lăng Vũ đứng dậy nằm thẳng xuống đệm, trong đôi mắt tràn đầy khinh bỉ.

Lúc này, trên con đường từ Yển Thành đến Trung Thành, một chiếc xe ngựa đang lao nhanh chạy đi.

"Hiên Nhi, đến Trung Thành, con phải khắp nơi cẩn thận."

Mộ Dung Phong có chút lo lắng nhìn về phía nam tử đang tựa vào bên cửa sổ vén rèm kia.

Nhạc Mặc thu tay về, gật gật đầu dường như vỗ về.

Chợt, Nhạc Mặc cùng Mộ Dung Phong gần như đồng thời cau mày lại, hai người nhìn nhau một cái rồi giãn ra.

Chỉ nghe phập một tiếng, thì thấy một cái phi tiêu cắm vào bên cạnh cửa sổ xe. Ngựa có chút chấn kinh, Lữ Trương lập tức ghì ngựa lại.

"Không có việc gì, tiếp tục chạy đi!"

Nhạc Mặc nhàn nhạt mở miệng, đưa tay vén rèm xe lên nhìn ra phía ngoài quét mắt một vòng, rút phi tiêu kia ra, lấy tờ giấy được cột ở dưới phi tiêu kia xuống.

Nhàn nhạt nhìn lướt qua, không có bất kỳ dao động gì. Đưa cho Mộ Dung Phong.

Sau khi Mộ Dung Phong xem xong, sắc mặt khẽ biến thành ngưng trọng. Tờ giấy kia trong nháy mắt đã hóa thành phấn vụn, bay xuống mái hiên xe.

Trong khoang xe lại khôi phục yên lặng.

Nhạc Mặc khép mắt phượng lại, đè xuống nhớ thương nồng đậm sắp tràn ra đáy mắt. Đã tám ngày rồi, Bảo Nhi, nàng có chăm sóc thật tốt cho mình hay không, có bị uất ức hay không?

Có phải đang trách cứ tướng công chưa có đi tìm nàng hay không? Có phải thất vọng hay không?

Trong đáy lòng áp chế cảm xúc nồng đậm đang không ngừng vỡ bờ khắp nơi, trong tay áo bàn tay trắng nõn nắm chặt, gân xanh nổi lên.

Ánh trăng sáng trong, gió đêm cũng không còn giá lạnh như mấy ngày trước.

Bóng trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống ô cửa, bóng từng ô cửa loang lổ chiếu xuống đất.

Một bóng dáng nữ tử mỏng manh đứng phía trước cửa sổ, búi tóc đen mềm mại buông xuống ngang eo, bóng dáng đặt dưới cảnh này nhuộm một chút cô đơn.

Đôi mắt hạnh thâm thúy trong suốt như nước, môi đỏ mọng nhấp nhẹ, cả khuôn mặt tăng thêm chút thanh tú.

Hẳn là con yêu nghiệt kia sắp tới.

Nàng chưa từng nghi ngờ tình yêu của hắn đối nàng, cho dù trong trường hợp này hắn không có kịp thời tìm được mình. Hắn làm như vậy, nhất định có đạo lý của hắn, huống chi, nàng cũng có thể hiểu rõ một chút.

Bởi vì, nàng cùng đi với Mộ Dung Thanh, là an toàn nhất!

. . . . . . . Đường phân cách. . . . . . .

Bởi vì hôm qua chạy gần một ngày đường, thân thể quá mệt mỏi.

Là một người lười có yêu cầu đối với giấc ngủ cực cao mà nói, giấc ngủ đầy đủ và chất lượng cao là tuyệt đối cần thiết.

Cái gọi là đầy đủ, tức là nhất định phải ngủ được lâu; cái gọi là chất lượng cao, tức là nhất định phải có hoàn cảnh tốt. Mà đối với mỗ nữ lười nào đó mà nói, sáng sớm đó là hoàn cảnh cực kỳ cực kỳ tốt!

Mộ Dung Thanh theo thường lệ thức dậy thật sớm, đi tới sát vách, nhìn cánh cửa đóng chặc kia. Một mình đi sang hành lang bên cạnh, dựa vào một lát.

Trong đại sảnh tửu lâu, đã có thật nhiều người đang ăn điểm tâm, tiểu nhị tới lui cũng bận rộn không ngừng nghỉ.

Một nam tử vừa từ bên ngoài bước vào nói cái gì đó với tiểu nhị đứng trước quầy kia, tiểu nhị đó nhìn chung quanh, dẫn nam tử kia vào hậu đường.

Mộ Dung Thanh hứng thú nheo mắt phượng lại, bên môi nở nụ cười nhạt.

Ở một ngã rẽ trong hậu đường tửu lâu.

Nam tử nhét vật cầm trong tay vào trong tay áo tiểu nhị.



……………..

Qua một hồi lâu, Mộ Dung Thanh thấy nam tử kia xách theo một túi đồ nóng hổi đi ra. Trước khi đi, còn hàn huyên mấy câu với một tiểu nhị khác, xem ra rất là quen thuộc với người trong tiệm.

Lúc này, người trực trước quầy đổi thành một người khác, người ban đầu kia từ sau khi nam tử kia rời đi, thì không thấy đi ra nữa.

Liếc nhìn tấm bảng hiệu treo trên đại sảnh kia, nghiêng người dựa vào hành lang đáy mắt thoáng qua chút tối tăm, xoay người đi vào gian phòng của mình.

Hôm nay, ánh mặt trời thật tốt. Sáng sớm chim chóc trèo lên đầu cành kia, vui sướng hót.

Phượng Lăng Vũ mặc khôi giáp, từ Thanh Loan Viện đi ra. Mới vừa đi tới cửa viện, thì gặp phải Phượng Lăng Tịch đã sớm chờ ở đó.

Phượng Lăng Tịch mặc áo đối khâm mẫu đơn áo khoác ngoài da chồn, cánh hoa phác họa bằng kim tuyến, rực rỡ dị thường. Hoa văn nút áo kia lại dùng màu xanh biếc. Trong xa hoa lại lộ ra chút nhu hòa.

Thấy người tới là Phượng Lăng Tịch, khóe miệng Phượng Lăng Vũ bất giác mím lại, hiện rõ có chút không kiên nhẫn.

Đôi mắt hẹp dài của Phượng Lăng Tịch nhanh chóng cúi xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ hiện lên chút sầu oán, làm cho người ta nhìn không khỏi đau lòng.

Phượng Lăng Vũ nhìn cái đầu cúi xuống kia, trong lòng thoáng hiện ra một chút không đành lòng.

Nàng thì có lỗi gì đâu, cũng chỉ là một con cờ thôi.

Nghĩ như vậy, sắc mặt thoáng hòa hoãn không ít, lạnh nhạt nói, "Có chuyện gì?"

Nghe giọng nói của ca ca nhu hòa không ít, Phượng Lăng Tịch lập tức ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười ấm áp.

Vội đưa tấm bùa bình an đã cầm ở trong tay thật lâu kia lên, "Ca ca, đây là bùa bình an Tịch Nhi cầu cho ca ca, phù hộ ca ca khỏe mạnh bình an."

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên bộ dạng tràn đầy thận trọng, nhu nhược như hoa.

Phượng Lăng Vũ có chút xúc động, có chút ngốc lăng đưa tay nhận lấy, đầu cũng không chuyển tiêu sái rời đi.

Phượng Lăng Tịch nhìn bóng lưng kia, trong mắt lóe lên chút u ám rồi nhanh chóng biến mất. Trong chớp mắt lại khôi phục lại bộ dạng mảnh mai động lòng người kia, được nha đầu nâng đở, trở về viện của mình.

Lúc Bảo Nhi tỉnh lại cũng không biết giờ gì, lười biếng trở mình mấy lần, ngơ ngác nhìn đỉnh màn che kia.

Chậm rãi lấy lại tinh thần mới bò dậy, mới vừa vén rèm ra thì thấy nam nhân mặc áo bào tím kia gác chân ngồi ở trên giường, hai mắt mê ly nhìn nàng.

Không quan tâm vuốt vuốt tóc, tự mặc quần áo vào.

Mới vừa mặc áo ngoài xong, ngẩng đầu lên, liền đối mặt với đôi mắt phượng ngậm ý cười kia, trong chớp mắt có chút thất thần.

Vội đè xuống cảm xúc lại, cười híp mắt hất cái cằm kia lên, "Tiểu Thanh Thanh hôm nay khí sắc không tệ nha!"

Mộ Dung Thanh nhếch khóe miệng lên, cười sủng nịnh muốn đến gần.

Bảo Nhi giữ chặt cái cằm kia lại, nghiêng người một cái, liền ném người lên trên giường. Thảnh thơi cầm áo ngoài lên, thuận tiện đạp một phát, mới nhảy xuống giường.

Mộ Dung Thanh kêu đau một tiếng, "Thật là lòng dạ độc ác! Ta sắp chết rồi…"

Chỉ là mỗ nam giả chết hồi lâu, cũng không thấy động tĩnh gì, thế mới biết nữ nhân kia đã đi xuống lầu.

Cũng không thèm giả bộ nữa, chỉnh lại quần áo một chút, bước nhanh đuổi theo xuống dưới.

Lúc Mộ Dung Thanh xuống tới dưới lầu thì nữ nhân kia đã ăn xong rồi.

Mộ Dung Thanh liếc tiểu nhị đưa cơm kia một cái, môi mỏng mím lại, ngồi xuống bên cạnh Bảo Nhi, cũng bắt đầu ăn.

Sắp đến trưa rồi, trong đại sảnh chỉ còn bàn này của bọn họ là trống.

Thấy Bảo Nhi vẫn luôn dùng tay cầm lấy bánh bao, Mộ Dung Thanh cầm đôi đũa chỉ chỉ, ý bảo nàng dùng đôi đũa bên cạnh.

Mỗ nữ rất không nể mặt lạnh nhạt liếc hắn một cái, vẫn cứ dùng tay cầm lấy.

Mộ Dung Thanh hoàn toàn thất bại, ném đôi đũa trong tay đi, có chút tức giận lấy tay bốc lấy bánh bao trong lồng hấp kia.

Bảo Nhi cười một tiếng, nhướng hàng mi, "Tiểu Thanh thanh, tại sao lại bắt chước ta dùng tay hả?"

Mộ Dung Thanh mới cắn một cái, thế này mới ý thức được mình cũng dùng tới tay, vội ném bánh bao trong tay ra, nhặt đôi đũa bên cạnh lên.

Hừ, đều sắp bị nàng làm tức giận hồ đồ.

Hai người cơm nước xong, liền đi lang thang trên phố.

Thấy Mộ Dung Thanh làm mặt lạnh, Bảo Nhi quét mắt một vòng, thản nhiên nói, "Làm sao vậy?"

"Trò hay sắp lên sàn rồi!"

Mắt phượng hơi lóe lên, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị.

Bảo Nhi tâm thần chấn động, chẳng lẽ là Nhạc Mặc tới đây? Có chút chờ mong cong cong mắt hạnh.

"Nàng suy nghĩ nhiều!"

Một câu của đồ nam nhân đáng ghét đánh tan tất cả hy vọng của nàng.

"Hắn bây giờ hoàn toàn không có khả năng chiếu cố được nàng, hắn có mưu đồ của hắn, nàng không phải là phân lượng nặng nhất kia."

Mộ Dung Thanh khó được nghiêm chỉnh lạnh nhạt nói.

Chỉ là trong đôi mắt hạnh kia cũng không có mất mác như hắn muốn, vẫn trong suốt như cũ. Không khỏi có chút hoảng loạn nói, "Nàng cũng đừng nghĩ nhiều, chuẩn bị thực hiện lời hứa của nàng cho tốt đi, theo ta một năm!" Chỉ cần một năm, ta tin tưởng, ta cũng nhất định có thể làm cho nàng yêu ta.

Nói xong bước nhanh đi về phía trước, chỉ sợ ở lại nhiều hơn một chút, sẽ bị ánh mắt kiên định kia đâm bị thương. Nàng là ấm áp cuối cùng của hắn, hắn sẽ dùng một đời để mưu cầu, để quý trọng.

Bảo Nhi nhìn bóng lưng kia, bĩu môi.

"Tiểu thư, cho xin ít tiền đi!" Một tên ăn xin quần áo lam lũ thò tay kéo tay áo Bảo Nhi lại.

Bảo Nhi giương nhẹ môi đỏ mọng, trong mắt có thêm phần an ủi, đưa tay móc một lượng bạc từ trong túi nhỏ, bỏ vào trong chén kia.

"Ta cũng chỉ mới tới Trung Thành, không mang bao nhiêu bạc, một lượng này coi như là tâm ý của ta đi! Đã đầu xuân rồi, thời tiết sẽ càng ngày càng ấm."

Nhìn chằm chằm đôi mắt của tên ăn xin kia, Bảo Nhi gằn từng chữ.

Đôi mắt vốn đang u ám của tên ăn xin kia chợt vụt sáng, luôn miệng nói cám ơn.

"Làm sao còn không đuổi theo?" Mộ Dung Thanh đã đi một đoạn, thấy nữ nhân kia còn chưa có đuổi theo, có chút giận dỗi nói.

Bảo Nhi nắm tay áo, bước nhanh đuổi theo.

"Gấp cái gì? Vội đi đầu thai sao?" Bảo Nhi tức giận liếc nhìn nam nhân kia một cái.

Mộ Dung Thanh bất mãn nhìn tiểu khất cái đã đi xa kia một cái, tức tối nói: Người nào nàng cũng dám tiếp xúc, bị người bán còn giúp người ta đếm tiền đấy!"

"Ha ha, có vài người chẳng lẽ quên, lúc trước cải trang thành tên ăn xin kia thật đúng là sinh động, quả thực là có bản năng diễn xuất nha!"

Bảo Nhi không chút keo kiệt đáp lại. Đấu miệng với ta, sợ là ngươi phải luyện thêm 180 năm nữa, nói một cách khác, thì chính là kiếp sau đó!

Mộ Dung Thanh run run đôi môi, một câu cũng không nói nên lời, chết tiệt! Dám nói hắn lớn lên trong ổ ăn xin. Lúc trước nếu không phải vì làm việc dễ dàng, hắn có muốn ăn mặc như vậy sao? Chỉ là nghĩ như vậy, khi đó cũng thật là may mắn.

Sắc mặt căng cứng lại giản ra, khóe miệng giương nhẹ. Hai má lúm đồng tiền say lòng người nhàn nhạt hiện ra, làm say mê một đám người.

Bảo Nhi cũng không rãnh rỗi đi quan tâm ở đó già mồm cãi láo với hắn, lập tức thu lại vẻ mặt ngạo kiều, vân vê tờ giấy trong tay áo, nhét vào túi nhỏ.

Hai người từ từ đi về phía chỗ vắng, Bảo Nhi liếc khuôn mặt tươi cười kia của Mộ Dung Thanh một cái, trong lòng được xoa dịu.

"Xem ra, ngươi đối với Trung Thành, rất là quen thuộc!"



Dựa vào hai ngày này, hắn mang nàng dừng chân cùng ăn cơm, từng chỗ từng chỗ đi, hắn đều biết tường tận. Nàng có thể kết luận, thế lực của hắn ở Trung Thành nhất định tuyệt đối cũng không thể khinh thường.

"Ha ha, hành tung của ta ở Trung Thành là quang minh chánh đại. Ta không phải Mộ Dung Phong, không bị ý chỉ kia hạn chế."

Bảo Nhi ném cho nam nhân kia một câu, "Ngoài miệng nói cho dễ nghe, sợ là đều là lén lút hành động thì có!"

Mấy ngày qua, nàng cũng coi như tìm được thú vui rồi. Chính là toàn lực đả kích da mặt trơ tráo của nam nhân bên cạnh, không tin, không xé được lớp da kia!

Lại nhìn về phía nam nhân kia thì thấy hắn cau mày, vẻ mặt lại khôi phục thành bộ dạng trong trẻo lạnh lùng. Ánh mắt nhìn về phía bên này tăng thêm một phần ngưng trọng.

Bảo Nhi lập tức hiểu ý, khẽ gật gật đầu.

Hai người bước nhanh đi về phía trước, vừa ra tới một chỗ hoang vắng, một đám người áo đen lập tức xông tới.

"Ha ha, bảo bảo, nàng nói hôm nay chúng ta đụng phải vị tôn thần nào, mới có vận khí tốt như vậy hở?"

Lời này của Mộ Dung Thanh còn chưa dứt, Bảo Nhi suýt nữa sẽ nôn mửa. Bảo bảo? Hắn đúng thật là thiếu bị đánh!

Mộ Dung Thanh lười biếng quét mắt một vòng, bảo hộ người ra sau lưng, nụ cười trên mặt không còn nữa, nghiêm túc hẵn lên.

Tính toán thật là tốt, nếu bọn họ quả thật ăn tiểu tô tán kia, hiện tại nhất định không có khả năng phản kích.

Chỉ là, đáng tiếc, người nọ uổng phí tâm tư, thuốc đã sớm đánh tráo rồi.

Hôm nay, hắn muốn nhìn một chút, một đường từ Hoài Huyền đến đây, chết vô số mật thám vẫn không chút tiếc rẻ, rốt cuộc là ai!

Bảo Nhi nhíu mày, trong mắt nhuộm vẻ lo lắng, "Ngươi được không?"

"Ha ha"

Theo tiếng cười nhạt này, lại có thêm một đám người áo xám từ bên ngoài xông tới, giống như không có hơi thở, những người áo đen kia mới vừa có cảm giác đều bị cắt cổ họng từ phía sau.

Hai người áo đen ở bên trong thấy tình hình có biến, lập tức lướt thân chuẩn bị chạy trốn. Người áo xám vận lực chặn lại một người, còn một người bị trọng thương trốn mất.

Đầu lĩnh của đám người áo xám nhận được ám chỉ của Mộ Dung Thanh, mang theo hai người áo xám đuổi theo.

Mộ Dung Thanh thấy ánh mắt của Bảo Nhi có chút ngốc trệ, vội vươn tay ôm cái đầu kia ấn vào trong ngực. Ám vệ còn lại mang theo những thi thể kia, giống như cơn gió bay qua, biến mất không thấy gì nữa.

Bảo Nhi lần đầu tiên thấy được chỗ lợi hại của ám vệ, khiếp sợ trong lòng khó có thể bình phục. Khe khẽ đẩy Mộ Dung Thanh ra, lướt nhanh về phía máu tanh còn lưu lại trên đường vắng. Trong ánh mắt không có một chút khiếp nhược, ngược lại tăng thêm vẻ kích động.

Mộ Dung Thanh có chút không hiểu rõ suy nghĩ của nữ nhân này, nàng có nên hơi khiếp sợ một chút không? Đúng thật là không có dáng vẻ của nữ nhân gì hết!

"Không nghĩ tới những ám vệ này của ngươi lợi hại như vậy!"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ phát sáng, hai con ngươi trong suốt phát ra ánh sáng chói chang.

Mộ Dung Thanh vừa nghe, tâm tình thoải mái không ít, rất là hưởng thụ. Nhớ lại hắn bắt đầu từ lúc chín tuổi, đã triệu tập một đám người thế này, vốn là tính toán chống lại người trên cao đường kia, lại không nghĩ hiện tại lại dùng tới.

Cảnh Vương Phủ tuy có ý chỉ của Thái hậu bảo vệ, nhưng gió tuôn mây chuyển, ai cũng không đảm bảo được một đời an bình. Mộ Dung Phong gần như chuyển toàn bộ thế lực đến tay của người kia, Cảnh Vương Phủ hôm nay đã chỉ còn lại thể xác.

Nhưng hắn phải tích lũy từng bước một, mỗi năm bồi dưỡng thế lực.

Cảnh Vương Phủ còn có mẫu phi và Diệp Hoa, Mộ Dung Phong không quan tâm, hắn không thể không quan tâm.

. . . . . . . Đường phân cách. . . . . . .

Ngự Thư Phòng

Một bóng đen hiện ra, khom người xuống bên cạnh Mộ Dung Trạch.

Mộ Dung Trạch nghe ám vệ hồi báo xong, mày rậm lập tức giản ra, sầu oán trong mắt tan rã.

"Còn có thể chống đỡ bao lâu?"

"Bẩm chủ tử, nhiều nhất nửa tháng."

Nửa tháng, Mộ Dung Trạch yên lặng suy nghĩ, phất tay cho ám vệ kia lui xuống.

Hôm sau, một chiếc xe ngựa mới vừa vào Trung Thành, thì bị cấm vệ hoàng cung canh giữ ở cửa thành ngăn lại.

"Phụng khẩu dụ hoàng thượng, cung nghênh Cảnh Vương Gia!"

Cả đám thủ vệ toàn bộ quỳ gối hành lễ.

Mộ Dung Phong xuống xe ngựa, nhàn nhạt liếc qua người trong xe một cái, ngồi lên xe cấm vệ chuẩn bị, chạy về phía Chung Lữ Môn.

Lữ Trương vội đánh xe, từ ven đường bên cạnh, chạy nhanh về phía phố xá sầm uất. Vòng qua phố xá sầm uất, đến một khu dân cư, ngừng ở một trạm dịch.

Lữ Trương vén rèm xe, đỡ nam tử áo trắng bên trong xe chậm rãi vào dịch quán. Nam tử áo trắng cúi thấp đầu, không ngừng ho khan, nét mặt nhìn không rõ lắm.

Mấy nhóm mật thám theo xe ngựa đến trạm dịch, cũng lặng lẽ ẩn vào đường tắt bên cạnh.

Không bao lâu sau, một chiếc xe ngựa vội vàng chạy đến, một nam nhân mặc triều phục từ trên xe bước xuống.

Trên mặt nam nhân kia mang theo sắc mặt vui mừng, vội liếc mắt nhìn bảng hiệu trạm dịch kia, kích động đi vào.

Nam nhân đến trước quầy hỏi thăm, rồi một mình lên lầu, vừa tới cửa liền gặp Lữ Trương đang canh giữ ở cửa.

"Làm phiền thông báo Hạ Tử Hiên một tiếng, nói bằng hữu của hắn tới tìm hắn, ta tên là Quách Học Minh."

Quách Học Minh lễ độ nói với Lữ Trương.

"Công tử nhà ta thân thể có chút không tiện, kính xin đại nhân ngày mai lại đến."

Lữ Trương nhàn nhạt đáp, cũng không hành lễ.

Quách Học Minh thấy thái độ lạnh lùng của Lữ Trương, cũng không tiện hỏi nữa, đành phải phẫn nộ đi xuống lầu.

Quách Học Minh rời khỏi dịch quán, đi thẳng tới phủ thái tử.

Phủ thái tử, trong Mẫu Đơn Uyển, Mộ Dung Dục đang cùng đám người của binh bộ thương nghị việc an toàn ngày Tế Tự. Dĩ nhiên, trong đó cũng bao gồm cả Phượng Lăng Vũ vừa từ biên cương trở về.

Thương nghị xong, tất cả mọi người chuẩn bị hành lễ lui xuống.

Phượng Lăng Vũ vừa mới quay đi liền bị gọi lại, đành phải ngồi trở lại chỗ cũ.

"Lần này biểu đệ trở về thành, Bổn cung mới chỉ gặp qua một lần. Vốn muốn tìm một cơ hội cùng đi ra ngoài uống chút rượu, lại không nghĩ mọi chuyện phức tạp, mất không ít thời gian. Cũng không thể tìm được chỗ trống, là biểu ca không phải."

Mộ Dung Dục cười nhạt ngồi ở chủ vị, trong lời nói tràn đầy vẻ thân thiết.

Chỉ là trong lúc dùng biểu đệ để xưng hô, cũng không quên cường điệu một chút thân phận thái tử của mình. Từ đó cho thấy, cùng với sự thân thiết này, lại mang theo một loại áp bức cưỡng chế.

"Thái tử điện hạ quá lời, quốc sự là việc chính."

Phượng Lăng Vũ nhàn nhạt đáp lại, không mất thân phận.

Hắn không muốn cùng hắn ta xưng huynh gọi đệ, cùng loại người này xưng huynh gọi đệ, không khác nào dê vào miệng cọp. Trong lòng hắn biết rất rõ, lần này Mộ Dung Dục công khai muốn lôi kéo. Tuy nói giữa bọn họ có quan hệ thân thích to lớn, nhưng mà, suy cho cùng cũng không thể đến mức vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không tiếc.

Hắn vẫn không thể hiểu được, tại sao Mộ Dung Dục có tâm tư này. Thiên hạ của Lan Khải này trừ hắn ta ra không còn có thể là ai khác, Phượng gia và hắn ta còn là thân thích, cần gì phải làm điều thừa!

"Ha ha, biểu đệ không bằng hôm nay ở lại phủ thái tử ăn cơm rau dưa được không?"

Mộ Dung Dục thấy Phượng Lăng Vũ không nóng không lạnh, có chút vạch không ra tâm tư của hắn, nên đành phải tiến thêm một bước lôi kéo.

"Sợ là không ổn đâu, thái tử điện hạ công việc bận rộn, vi thần không dám


/201