Cung Khuyết

Chương 134 - Chương 130

/152


Nụ cười của A Nam còn rực rỡ hơn cả cảnh xuân. Vừa nhìn thấy A Nam cười, lòng ta cũng vui vẻ lên. Dường như mùa xuân trong lòng ta cũng đã bắt đầu, cây cỏ tươi tốt, cả người đầy sức sống.

Người miền nam muốn kết thân với công chúa, theo quy củ không phải là khắc tên mình lên ngọc làm tín vật sao? Ta mặt dày nói với A nam: Tiếc là lúc trước trên cây trâm ngọc này không khắc tên của ta. Nàng cũng không thể không thừa nhận. Ta cảm thấy hiện giờ ta nói ra lời này là vừa đúng, mùa xuân vừa đâm chồi nảy lộc, mọi thứ đều còn kịp.

A Nam nhìn ta một chút, lại nhìn xuống cây trâm, mặt ửng đỏ lên.

Cây trâm này vốn là thứ ta vẫn mang theo bên người. Ta vội vàng giải thích với A Nam: Mặc dù không phải là rất quý giá, nhưng cũng không phải là một miếng ngọc tầm thường, đây là ngọc Dương Chi thượng hạng, không pha trộn tạp chất. Ta giơ tay lên thề thốt với A Nam: Ta đối với A Nam là thật lòng. A Nam đừng bao giờ... đừng không yên lòng về ta nữa. Lời này của ta cũng không phải là đau buồn thương tiếc gì, ta chỉ muốn chờ đến khi đã xử lý xong mọi chuyện rồi, ta chắc chắn sẽ như hình với bóng bên cạnh A Nam, cho dù là ai cũng không thể tách hai chúng ta rời khỏi nhau. Ta nhẫn nhịn bao lâu nay chỉ để chờ một ngày đó.

Đáng tiếc ta nóng lòng như vậy lại không đổi được cái gật đầu đáp ứng của A Nam. Nàng chỉ cúi đầu, hoàn toàn yên lặng, nhìn cây trâm ngọc trong tay.

A Nam vẫn còn lo lắng chuyện gì sao? Trong lòng ta có chút nghi ngờ.

Một lát sau, A Nam cầm cây trâm ngọc lên cho vào tay áo, cây trâm của ta lặng lẽ biến mất trong tay áo nàng. Trong lòng ta lập tức vui mừng.

Cảm thấy cảnh vật bên ngoài dường như cũng bừng sáng lên.

Theo nghi lễ của người miền nam, công chúa tiếp nhận ngọc bài của nam nhân rồi thì sẽ lấy thân báo đáp, A Nam sẽ không hối hận chứ?

A Nam! Ta khẽ gọi tên nàng.

Hoàng thượng...

Ừ?

A Nam cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn ta.

Có lời nào cứ nói thẳng. Ta khích lệ nàng. Ta muốn nghe nàng gọi tên của ta.

Hoàng thượng định xử lý Phùng Yên Nhi như thế nào? Nàng nhỏ giọng hỏi ta.

Ta hơi thất vọng: A Nam vẫn đang lo lắng chuyện này sao? Ta không hiểu: Đối với chuyện của Phùng Yên Nhi, nàng không nhìn thấy quyết tâm của ta sao?

A Nam vẫn còn chần chừ: Phùng gia vốn là bọn nhát gan. Nàng suy nghĩ một chút: Dựa vào việc chèn ép người dân phía nam mà nổi loạn cũng không thể coi là vinh dự gì. Chỉ là thiếp không hiểu, hoàng thượng... Nàng đột nhiên ngẩng đầu: Hoàng thượng đã từng yêu Phùng Yên Nhi ?

Ta cả kinh, lập tức có chút chột dạ, chuyện này rất rõ ràng, lúc đầu Phùng Yên Nhi ở trong hậu cung vô cùng được cưng chiều. Nhưng tại sao A Nam lại muốn hỏi chuyện này? Ta khẳng định ta đã từng yêu Phùng Yên Nhi, thậm chí còn có thể nói là mê luyến. Lòng người chính là nơi sâu nhất trên đời, chưa tới chỗ sâu nhất thì vĩnh viễn sẽ không biết trong đáy lòng của người ta giấu thứ gì. Phùng Yên Nhi từng khiến ta trầm mê, nhưng đến lúc chìm xuống lại nhận lấy kết quả là cả người đều tàn nát. Cho đến lúc đó, ta mới biết tình yêu trước kia của ta đều không có chút giá trị nào.

Hoàng thượng yêu Phùng Yên Nhi ở điểm nào? A Nam hỏi.

Ta lại không dám trả lời, ta biết chắc chắn sẽ có một ngày A Nam chất vấn ta, nhưng lại không nghĩ tới nàng sẽ hỏi thái độ của ta đối với Phùng Yên Nhi. Dù sao những nữ nhân khác ở bên cạnh ta đều hỏi: Hoàng thượng yêu ta thật sao? Hoàng thượng yêu ta ở điểm gì? Chỉ có A Nam không như vậy, nàng hỏi ta yêu một nữ nhân khác ở điểm gì. Câu hỏi này hỏi đến tận nội tâm của ta, ta không dám trả lời.

Ta biết ta yêu Phùng Yên Nhi ở điểm gì. Mỗi nam nhân, hoặc ít hoặc nhiều đều có phần nông cạn. Thật ra thì đối với nam nhân mà nói, ngoại hình của nữ nhân chỉ là thứ yếu, nữ nhân biết thuận theo ý người khác, khiến cho nam nhân cảm thấy bản thân hắn quan trọng mới là trọng điểm. Cho dù là hoàng đế như ta cũng sẽ thiếu tự tin, cho nên cũng sẽ giống như những nam nhân khác, bản chất đều là ham hư vinh.

Điểm mạnh của Phùng Yên Nhi chính là nàng ta nói láo trước mặt ta quá nhiều, khiến cho ta tự đánh giá sai bản thân. Thay vì nói ta từng yêu Phùng Yên Nhi thì nên nói rằng ta yêu sự hư vinh của chính mình.

Ta cũng chưa đến nỗi vì sự nông cạn của bản thân mà hối hận. Trên đời này, rất nhiều người nông cạn cũng vẫn sống rất tốt. Chỉ là một bậc đế vương như ta, cái giá phải trả cho sự nông cạn của mình là rất lớn. Nơi thâm cung này, bóng tối chính là lớp màn che cho sự chết chóc. Ta từng đi qua cái chết mới có thể nhìn ra chân lý của tình yêu, so với những nam nhân khác đã là rất may mắn.

Nhưng những lời này, ta cũng không thể nói cho A Nam nghe vào lúc này. Bởi vì chút hư vinh này vẫn còn giấu dưới đáy lòng ta.

A Nam không chờ được câu trả lời của ta, có chút thất vọng: Ta biết, ta chưa đủ tốt. A Nam cúi đầu lẩm bẩm.

Điều này làm cho ta hốt hoảng. Không biết là suy nghĩ A Nam đã đi nơi nào rồi.

Đâu có! Ta vội nói: A Nam là nữ nhân tốt nhất thiên hạ, vừa xinh đẹp lại vừa lương thiện... Ta không nói được nữa, chỉ ngơ ngác nhìn A Nam, lời ngon tiếng ngọt như thế này đối với một tiểu nữ nhân như nàng thật sự không hề có chút tác dụng nào.

A Nam giống như một chiếc gương, sự chân thật của nàng phản chiếu lại

/152