Cung Khuyết

Chương 142 - Chương 138

/152


Trinh sát của ta cũng đang chờ ở chỗ A Nam, nhưng A Nam lại không hề hỏi thăm hắn cái gì, thấy ta tới thì lại tránh đi.

Ta hỏi thăm kỹ càng tình hình tám doanh phía nam mới biết người do ta sắp xếp lúc trước đã bắt đầu bắt người, được toàn thể binh sĩ của tám doanh phía nam hết lòng ủng hộ, đã nhanh chóng quét sạch vây cánh của Phùng Ký. Bọn họ dường như đã sớm bất mãn với người của Phùng Ký, còn có vẻ xem thường với vị thủ lĩnh không thể làm thủ lĩnh kia, thậm chí còn có người hỏi rằng có phải bọn họ sắp được điều đi trấn thủ biên cương không.

Quả nhiên quân đội không nên đóng quân ở vùng trung tâm, bảo vệ quốc gia mới là chức trách của quân đội.

Sự tình thuận lợi hơn cả dự liệu, ngay cả ta cũng không tránh khỏi mừng rỡ.

Hẳn là sẽ không có cá lọt khỏi lưới. Cuối cùng trinh sát báo cáo với ta: Lần này đã sắp xếp cẩn thận, gần đây rời khỏi cửa Y Khuyết không có một ai trở về. Hiện giờ cửa Y Khuyết đã được hoàng thượng bố trí người canh giữ nghiêm ngặt, cho dù có người muốn thì cũng chạy đằng trời.

Lời này có ý nói Phùng Ký tạm thời sẽ không lấy được tin tức từ phía nam, đây thực sự là chuyện tốt. Ít nhất có thể kéo dài thời gian của Phùng gia, khiến bọn hắn không thể lập tức chó cùng rứt giậu.

Nói thật, nhìn lại tình hình ở kiếp trước, dựa vào tính tình cẩn thận của Phùng Ký, nếu hắn không thật sự nắm chắc thì cũng sẽ không vội vã xuống tay với ta. Trừ khi hắn bị ta bức đến đường cùng, nếu không hắn sẽ cẩn thận chờ tin tức.

Để trinh sát lui ra, ta lại đi tìm A Nam. Ta lại nhìn thấy nàng đang ngồi trước bàn trang điểm, soi gương vẽ loạn gì đó lên mặt.

Ta dừng bước nhìn nàng, phát hiện ra không phải là nàng đang tô son điểm phấn mà chỉ thấy tay nàng nhanh nhẹn vẽ thuốc màu lên mặt mình. Ngay sau đó, trên khuôn mặt trắng bóc của nàng dần hiện ra một vết sẹo dài. Càng về sau, hình dáng vết sẹo càng trở nên rõ ràng, nhìn y như thật.

Dáng vẻ này của A Nam dường như rất quen thuộc, phần lớn thời gian ở kiếp trước, A Nam ở trong cung đều có vẻ mặt xuất quỷ nhập thần như vậy. Ta còn nhớ, khi gương mặt này xuất hiện lần đầu tiên ở trước mặt ta, ta liền vội vàng tránh đi. Thế nên mấy năm sau đó ta đều không gặp nàng. Ta vẫn không nói rõ được khi nhìn thấy khuôn mặt A Nam bị ta hủy diệt thì ta có tâm tình như thế nào. Nhưng chắc chắn là có bất an. Có lẽ còn có hối hận.

Thật ra lúc ấy ta không dám nhìn nàng, nếu ta thật sự không thèm để ý đến nàng thì cần gì phải tìm cách trốn tránh nàng. Ta nghĩ đến kiếp trước, mấy năm đó đối với cả ta và A Nam đều thật sự là quá gian nan. Ta hết lần này đến lần khác tổn thương nàng, đổi lại kết quả là ta không dám đối mặt với nội tâm của bản thân.

Ta thật sự đã sớm yêu nàng, chỉ là bản thân không dám thừa nhận. Giống như một đứa trẻ xấu hổ, sợ để lộ ra nội tâm của chính mình. Cho đến khi đầu ta treo trên đầu thành, ta nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mang sẹo của A Nam, trong lòng vừa hạnh phúc lại vừa áy náy biết chừng nào. Tâm tình đó đến giờ ta vẫn nhớ rõ, mỗi lần nghĩ tới đều cảm thấy rất ấm áp.

Ta nghiêng đầu nhìn A Nam trong gương.

A Nam, ta nghĩ ta vẫn luôn rất yêu nàng. Ta bật thốt ra.

Bàn tay đang vẽ của A Nam dừng lại, ngơ ngác nhìn ta qua gương, vẻ mặt không tin tưởng lắm. Chúng ta cứ yên lặng trao đổi ánh mắt qua gương như vậy.

Ta phải đi rồi. A Nam đột nhiên buông bút vẽ trong tay ra, vội vàng liếc nhìn vết sẹo của mình trong gương: Thật sự phải đi rồi. Nàng bối rối nói.

Ta tiến lên một bước, ôm lấy nàng từ phía sau: A Nam, nàng nói thật đi, vì sao ngày đó nàng muốn giả bộ bị thương chảy máu?

Ta có cảm giác, ngay cả ở kiếp trước, vết thương trên mặt của A Nam cũng là giả. Ta nhớ rõ tình hình kiếp trước, khi đó ta đang trong cơn phẫn nộ điên cuồng, nhưng khả năng dùng kiếm chém trúng mặt A Nam cũng không cao lắm. Đừng nói đến chuyện ta không thể xuống tay với nữ nhân mà quan trọng hơn là ta biết rằng nếu như khuôn mặt A Nam không dịch dùng thì cũng thật sự khiến ta yêu thích.

Khuôn mặt xinh đẹp này khiến người ta có cảm giác rất trong sáng chân thật, đó là thứ khí chất của một nữ nhân đáng yêu.

Ta dựa cằm lên vai A Nam, kề sát mặt mình bên cạnh vết sẹo hung dữ kia. Hai khuôn mặt hiện lên trong gương lại vô cùng tương xứng, ngay cả vết sẹo cũng không che được vẻ đẹp trên khuôn




/152