Cung Khuyết

Chương 71 - Chương 66

/152


Editor: Nguyễn

Cách lễ mừng năm mới mấy ngày, bởi vì tổ chức một gia yến mừng năm mới, lại thêm đi hiến tế ở Thái Miếu, đều là chuyện lớn mỗi năm một lần, trong cung từ Phùng Yên Nhi, tất cả đều bận đến mức chân không chạm đất. Ngay cả A Nam bình thường nhàn rỗi , lần này cũng không tránh khỏi, nàng phải chép danh sách kê khai nhân số. Gia yến, lão Thái phi, Thái phi, dù phẩm cấp thế nào cũng có thể tham gia, cung tần Tam phẩm trở lên có thể ngồi ở ghế cuối. Ngũ Phẩm trở lên mới được đi thái miếu. A Nam có chút nhức đầu, ta nói rõ không mời Lý Uyển Ninh, nhưng Lâm mỹ nhân được đối xử như Tam phẩm, được hưởng một cung riêng, thực tế lại là Ngũ phẩm, nàng không biết nên làm thế nào.

Chuyện này ta không giúp nàng nghĩ kế, tất cả toàn bộ do nàng quyết định.

Ta đoán Lâm mỹ nhân dù được mời cũng có thể không tới.Thái y đã nói Lâm mỹ nhân có thể sinh non lần nữa, rất có thể sẽ sinh trong mấy ngày nữa. Tính tính toán toán, mới chỉ có hơn tám tháng.

Hôm nay, trên triều đình ta cùng triều thần thương lượng xuất binh thảo phạt Tây Nhung, theo ý của ta, nhiều năm chưa từng dụng binh bên ngoài, nuôi binh ngàn ngày đã đến lúc dùng, Tây Nhung là nước nhỏ, hàng năm vừa vào đông sẽ cướp bóc phía Tây Bắc nước ta, bây giờ thử giao chiến một lần. Thật không ngờ, trong triều trên dưới đều phản đối. Phùng Ký không cần phải nói, ở trong ký ức của ta, hắn luôn luôn là người đối nội mạnh mẽ, đối ngoại thỏa hiệp, hắn còn sợ ta phái hắn xuất chinh đấy. Không ngờ Lý Tế trước nay đối nghịch với Phùng Ký, lần này cũng phản đối xuất binh.

Quốc khố thiếu hụt, không có tiền xuất binh. Hắn hùng hồn nói.

Hắn vừa nói như vậy, Tưởng Tiệp lập tức đi lên tính cho ta nghe, mấy năm này phương Bắc thiên tai, phía Nam chỉ có nửa thuế. Xem đi xem lại, quả nhiên là không có tiền. Thật ra thì đối ngoại ta dụng binh, còn có cân nhắc khác, nếu nuôi quân lâu dài như vậy, rất khó có người mới đi lên, ta muốn từ trên tay Phùng Ký đoạt lại toàn bộ binh quyền, sợ là khó càng thêm khó.

Nếu không hoàng thượng tăng thuế phía Nam đi, Phùng Ký nói, Chỉ cần đủ quân phí, cựu thần nguyện vì Hoàng thượng cống hiến phần sức lực nhỏ bé, không màng sống chết xuất binh.

Ta nghĩ, ta vừa mới giải quyết chuyện thuế phía Nam, chưa thực thi đã phải bỏ sao? Nếu vậy, Hoàng đế ta đây sao có thể nói ra được.

Phùng Ký cúi nửa đầu, nhìn như kính cẩn, nhưng ánh mắt hắn len lén nhìn ta có chút kỳ quái. Từ sau khi Tòng Na Na cháu trai vợ Quý Khang bị ta chém ở Kim Lăng, Phùng Ký vẫn luôn cực kỳ cẩn thận, nhưng hôm nay, trong ánh mắt của hắn lại toát ra một tia liều lĩnh. Hoàng thượng còn nhớ Hà Kỳ Nhất không? Hắn đột nhiên hỏi ta.

A, dĩ nhiên nhớ, ta nói, Đại Lý Tự tra ra hắn thiếu tiền lương của Binh bộ, hắn lại phái người ám sát Trẫm lúc Trẫm đi Nam tuần, Trẫm đã nhốt hắn tử lao. Vụ án này gần đây vừa mới thẩm vấn, còn không chưa định án.

Sáng nay, thần nghe nói Hà Ký Nhất tự sát ở trong tù rồi. Phùng Ký nói.

Ta sửng sốt.

Hoàng thượng muốn dùng Binh, phải suy tính tình hình Binh bộ. Phùng Ký nói.

Binh bộ lúc này như rắn mất đầu, hơn nữa có thể còn có thể chưa trừ hết được người của Phùng Ký. Ta vốn định từ từ.

Thần xin đề cử một người. Phùng Ký nói, ánh mắt của hắn âm trầm, như đang tính toán cái gì.

Trong đầu của ta nghĩ tới đầu tiên, hẳn là Lý Dật.

Nếu Phùng Ký thật sự dám tiến cử Lý Dật, chẳng phải là một cơ hội với ta sao?

Phùng ái khanh muốn tiến cử người phương nào? Ta ra vẻ thả lỏng hỏi hắn.

Chắc Hoàng thượng đã nghĩ tới, trên mặt Phùng Ký nặn ra vẻ tươi cười, Cựu thần nghĩ tiến cử, chính là người Hoàng thượng vô cùng coi trọng, bề tôi của Nam Hương công chúa, Đặng tướng quân Đặng Vân.

Ồ! Ta nhất thời cũng có chút ngoài ý muốn.

Ta bãi triều đi đến nơi của Mẫu hậu. Cũng như ngày thường, thuận đường tới nhìn Lâm Mỹ nhân một cái. Kể từ khi ta biết nàng mang thai, thường đi nhìn một lần. Chỉ là đến thăm, ta chưa bao giờ ngồi xuống trong đó, mỗi lần đi vào chỉ nói mấy câu, hỏi nàng thiếu gì không, nói xong cũng lập tức đi ra.

Ta chưa bao giờ vì Lâm Mỹ nhân mang thai mà thân cận với nàng. Nàng vẫn hết sức sợ ta, thấy ta liền sợ hãi, mấy tháng đã qua, cũng không thay đổi chút nào.

Lần này ta đến Tử Lưu cung thì cửa Tử Lưu cung đóng chặt.

Đây là sao? Ta sai thuộc hạ đi lên gõ cửa, Ban ngày sao lại đóng cửa? Tuy trong lòng ta có nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ sâu.

Sau khi gõ, cửa vẫn không mở, chỉ có một âm thanh ở bên trong hỏi, Bên ngoài là chủ tử cung nào? Chủ tử nhà ta nói, phải dưỡng thai, không có sức gặp người khác. Xin trả lời chủ tử các người, Tử Lưu cung cám ơn. Nhưng Tử Lưu cung không tiếp khách, xin đừng đến nữa. Người nói chuyện tuyệt không khách khí.

Ta ngạc nhiên, nhìn Như Ý muốn tiến lên gõ cửa nữa, ta dùng mắt ngăn cản hắn.

Thôi, đến lúc đó hỏi Tiễn Chiêu Nghi xem xảy ra chuyện gì.

Ta chuyển hướng đến Khôn Ninh cung của Mẫu hậu. Không thấy thì thôi vậy, dù sao cũng không có gì quan trọng để nói. Nói thật, mặc dù ta rất muốn một đứa con trai, nhưng đối với đứa bé trong bụng Lâm mỹ nhân này, dần dần có chút bất công. Nghĩ đi nghĩ lại, ở đáy lòng ta, cảm thấy đứa nhỏ này còn chưa ra đời, cũng không hề đơn thuần là một đứa bé nữa, giống như được kỳ vọng quá nhiều.

Ngay từ đầu, Phùng Yên Nhi và Tiễn Bảo Bảo tranh đoạt đứa bé này, ta đã biết đứa bé của Lâm mỹ nhân đã không chỉ là con của một mình Lâm mỹ nhân nữa.

Đến Khôn Ninh cung mới biết, ta đã nghĩ đơn giản rồi.

Trong Khôn Ninh cung, Phùng Yên Nhi, A Nam, Tiễn Bảo Bảo và một đám Tần phi đều có mặt ở đây. Còn có Hoa thái y cùng mấy thái y khác. Chỉ có mẫu hậu ngồi trên ghế. Những người khác đứng cung kính. Mà Tiễn Bảo Bảo lại quỳ trên mặt đất.

Giao cho ngươi chuyện nhỏ như vậy, ngươi cũng không làm xong. Mẫu hậu có chút


/152