Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử

Chương 39 - Chương 37

/85


Trương Bác Hưng thở dài một hơi nói, “Trước khi mấy thí sinh thi rớt làm lớn chuyện, tiểu tử Trương Nguyên Bảo kia đã viết một phong thư tố giác rồi, không biết dùng cách gì mà tới được tay Tả thừa tướng. Mấy năm qua Tả thừa tướng không được hoàng thượng trọng dụng, luôn tranh với Hữu thừa tướng, nay nhờ chuyện này lại được hoàng thượng tin tưởng hơn nhiều. Tên kia cũng ăn theo, mở mày mở mặt hẳn. Hắn giỏi xu nịnh, lại lanh trí, tuy không có công danh, nhưng vẫn được Tả thừa tướng coi trọng, giờ ai cũng biết hắn là môn sinh của Tả thừa tướng, tương lại giành lấy công danh cũng không phải việc khó. Ta chỉ sợ một khi hắn được thế sẽ tìm đệ gây phiền toái!”

Bỗng có tiếng động vang lên ngoài phòng, Trương Bác Hưng cảnh giác hỏi, “Ai đó? Ai ở bên ngoài?”

Đỗ Thu Nương lập tức vém rèm bước vào, cười nói với Trương Bác Hưng, “Đây là mì gà tặng kèm một quả trứng! Biểu ca cứ ăn tự nhiên đi, bảo đảm đủ!”

“Ta cũng đói vậy……” Phạm Trường An bĩu môi, nuốt nước miếng nhìn tô mì được rắc đầy hành lá xắt nhỏ trông rất đẹp mắt trên tay Đỗ Thu Nương.

“Không thiếu phần của chàng đâu!” Đỗ Thu Nương cười nói, “Ta đã cố tình nấu nhiều một chút, còn trong bếp đó, để ta đi múc cho chàng một tô!”

Trương Bác Hưng đã cười nói, “Cám ơn đệ muội nhiều!”

Đỗ Thu Nương khoát tay tỏ vẻ không có gì, rồi đi ra ngoài.

Sau khi Đỗ Thu Nương rời khỏi phòng, nụ cười trên mặt Phạm Trường An cũng biến mất. Hắn nghiêm túc nói, “Kinh thành cách chỗ ta mười vạn tám nghìn dặm, hắn làm gì có thời gian đến tìm ta gây khó dễ. Huống chi, ta cũng không tranh với hắn cái gì nữa, chỉ lo sống yên ổn qua ngày thôi.… Vả lại,” Phạm Trường An liếc Trương Bác Hưng một cái rồi nói tiếp, “Biểu ca dù gì cũng là một Tuần phủ đại nhân chẳng lẽ không che chở nổi ta?”

“Đệ…. Đệ thật là….” Trương Bác Hưng chỉ muốn cào tường, hận không thể bổ đầu Phạm Trường An ra xem trong đó chứa cái gì. “Đệ đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Đệ còn nhớ Triệu Tấn đúng không? Hắn được Hữu thừa tướng chỉ điểm chỉ một hai lần hồi lâu lắc nào rồi, mà mấy năm qua vẫn tự nhận hắn thuộc phe Hữu thừa tướng. Trước kia thì không sao, nhưng giờ người khác lôi lạ những lời này ra thêm mắm thêm muối, nói Triệu Tấn dám to gan lớn mật như thế đều là do có Hữu thừa tướng làm chỗ dựa. Tả thừa tướng và Hữu thừa tướng luôn đối chọi gay gắt, giờ hoàng thượng lại tin dùng Tả thừa tướng, kiêng kỵ Hữu thừa tướng, ngay cả ta cũng cảm thấy thái độ của hoàng thường có chút khác thường…. Chỉ sợ một ngày nào đó ta cũng không thể tự bảo vệ được ta chứ nói chi là bảo vệ đệ!”

Phạm Trường An cầm ly trà lên mấy lần lại để xuống, hồi lâu mới nói, “Mấy năm qua người đó làm gì cũng không chừa đường lui, đã đắc tội không biết bao nhiêu người. Nói là cương trực công chính chứ thật ra là ngu! Tả thừa tướng là một con cáo già, trên thì che mắt hoàng thượng, dưới lại thu mua quan viên, âm hiểm hơn người đó không biết bao nhiêu lần! Giờ lã nắm được cơ hội tốt, còn không có oán báo oán có thù báo thù mới là lạ đó!”

Trương Bác Hưng quan sát sắc mặt Phạm Trường An một hồi, sau đó đặt ly trà xuống, đứng dậy nói, “Mấy năm qua ta viết thư cho đệ, mỗi lần đệ hồi âm đều nói đừng gởi nữa. Nhưng rốt cuộc có phong nào mà đệ không xem? Phụ thân đệ đã phái người lục tung khắp đông tây nam bắc để tìm đệ, lại cử ta đến Kiến Châu tìm, mỗi lần hỏi tới, ta đều giả bộ nói không thấy. Lần này, lão thái thái đến kinh thành chữa bệnh, ta đã cố che giấu cẩn thận từng li từng tí. Nhưng phụ thân đệ vẫn nổi lòng nghi ngờ. Ta thấy, hẳn là không bao lâu nữa phụ thận đệ sẽ tìm tới thôn An Bình này thôi!”

“Nếu ta đã đồng ý tham gia khoa cử, tất nhiên sẽ không nghĩ tới việc trốn tránh nữa.” Phạm Trường An nhỏ giọng nói, “Ta đã từng nghĩ nếu có ngày người đó tới tìm, buộc ta phải về, thì ta sẽ dẫn tổ mẫu trở lại với một tư thái hết sức thoải mái. Nhưng nay, xem như đã dạo qua cửa địa ngục một lần, ta lại không muốn đi đâu nữa. Nương tử của ta ở đây, nhà của ta cũng ở đây, cho dù người đó tới tìm, ta cũng sẽ không trở lại.”

“Phụ tử hai người quả thật giống như đúc cả trong lẫn ngoài, cố chấp kinh khủng!” Trương Bác Hưng lắc đầu nói, “Ta chỉ cảm thấy không cam giùm đệ thôi, với thân phận của đệ, dù ở kinh thành cũng có làm mưa làm gió, lại bị tên thư sinh kia giày xéo hết lần này tới lần khác. Lần này nếu ta không tới kịp lúc thì đệ đã chết trong tay tên Tri huyện đó rồi!”

“Ta thì có thân phận gì chứ? Chỉ là một thường dân thôi!” Phạm Trường An cười nói, cuối cùng lại không nhịn được hỏi, “Người đó…. Có khỏe không?”

Trương Bác Hưng phì cười một tiếng, mặt Phạm Trường An lập tức hơi đỏ lên.

Trương Bác Hưng thở dài nói, “Lúc trước ta luôn cảm thấy phụ thân đệ rất uy nghiêm, chỉ cần trừng ai một cái thì người đó sẽ không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, ho một tiếng là cả kinh thành phải chấn động. Nay nhìn lại, mới phát hiện tóc người đã bạc đi rất nhiều. Còn đệ đệ của đệ…… luôn ốm yếu nhiều bệnh, uống thuốc mãi từ khi mới lọt lòng, chỉ sợ chẳng….”

Trong đầu Phạm Trường An bỗng hiện lên bộ dáng ít nói ít cười của phụ thân hắn, cũng thở dài một hơi.

Không khí nhất thời an tĩnh lạ thường, đến khi Phạm Trường An tỉnh hồn nhìn lại thì Trương Bác Hưng đã ăn xong tô mì, thậm chí còn húp sạch nước mì. Hắn dùng tay quẹt miệng nói, “An ca nhi, tức phụ của đệ quả là không tệ! Từ đâu lừa tới vậy?”

Phạm Trường An nhìn tô mì của Trương Bác Hưng, lại nhìn cái vẻ mặt hạnh phúc hai mắt tỏa sáng ăn tới miệng đầy mỡ đáng đánh đòn của Trương Bác Hưng thì nỗi phiền muộn trong lòng đã

/85