Đặc Công Tà Phi

Chương 260 - Chương 258

/354




Vô số cục đá đột phá vòng vây của khói đen, lấy tốc độ gió bay chớp điện đụng vào á huyệt của Ma Quân, ngăn cản hắn nói ra bí mật trong cơ thể Hiên Viên Diễm có năng lượng cường đại của Ma Châu.

Phốc -- Ma Quân chưa kịp nói hết đã trợn to mắt, phun ra một ngụm lớn máu tươi pha lẫn khói đen.

Máu tươi đầy đất, khói đen tản đi.

Ma Quân đờ đẫn nhìn hai bên rồi đờ đẫn nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ngay sau đó, Ma Quân nghiêng đầu, đôi môi nhuốm máu phát ra tiếng cười ngây ngô 'hi hi hi'.

-- Tình hình là sao?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc nhìn Ma Quân, mày phượng chau lên, rút chủy thủ về.

Ma Quân cười ngây ngô một hồi, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể rất đau đớn, đặc biệt là cổ tay trái của mình. Cúi đầu nhìn xuống, phát hiện máu phun ra từ cổ tay trái, Ma Quân khóc rống lên 'hu hu', lệ như mưa rào, gào lên: Tay ta đau quá, nhiều máu quá, ta sợ lắm a!

Khóe miệng Hiên Viên Diễm không nhịn được giật giật, nghi hoặc hỏi: Nguyệt nhi, chuyện này... chuyện gì xảy ra vậy?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp mắt, cúi đầu nhìn kĩ Ma Quân, khóe miệng cũng co giật, nói: Hắn... chẳng lẽ đã hóa ngu?

Hiên Viên Diễm chống khuỷu tay xuống gối, lòng bàn tay đỡ má, bàn về nguyên nhân Ma Quân hóa ngu như nói về thời tiết: Chẳng lẽ bị quà đáp lễ tử vong của Nguyệt nhi làm sợ hãi nên tinh thần bất thường, hóa ngu?

Bị dọa sợ nên thật sự hóa ngu, hay là... Nàng nheo mắt, giương cao thanh điệu nói từng chữ từng câu: Định dùng chiêu giả ngu này để tránh bị nỗi hành hạ xé da cắt thịt, thử một lần thì sẽ biết rõ ngay. Dứt lời, thấy Ma Quân ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của mình, vẫn đắm chìm trong trạng thái gào khóc như cũ, tia chớp trắng lạnh lùng lóe lên, nàng giơ chủy thủ chém xuống ngón út phải của Ma Quân.

A -- Ma Quân hét to thê thảm, chuyển sang nhìn tay phải của mình. Thấy ngón út không còn nữa, máu tươi chảy ra từ ngón tay như suối. Ma Quân nâng tay phải lên, muốn cho nàng một chưởng. Nhưng bởi vì không còn sức lực nên chưa kịp chạm vào thân thể nàng, hắn đã nằm rạp xuống mặt đất.

Hu -- Ma Quân ngửa đầu, khóc rống thê thảm, lệ rơi càng nhiều, kêu gào: Tay đau quá, tỷ tỷ bắt nạt ta, tỷ tỷ là đồ đại khốn kiếp.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa tay bắt mạch Ma Quân, nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm: Diễm, hắn ngốc thật rồi!

Nhớ lại lúc nàng đâm nát hai bên xương vai của Ma Quân, hắn đã nói -- Không, Ma Quân ta không muốn làm kẻ thiểu năng, không... đừng... , Hiên Viên Diễm suy đoán: Nguyệt nhi, chẳng lẽ Ma Quân hóa ngu không phải vì sợ hãi quá độ mà vì võ công bị phế?

Trước giờ nàng có Linh Tê tương thông với Hiên Viên Diễm, hiểu được ý ở ngoài lời của hắn, lúc này gật đầu một cái rồi trả lời: Có khả năng rất lớn!

Hiên Viên Diễm chau mày, nhìn nàng: Giờ phải làm sao?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt dịch chuyển chủy thủ, cong môi lên: Có thù trả thù, có oán báo oán! Hắn từng khiến tính mạng chàng bị đe dọa, cho dù giờ hắn đã biến thành kẻ ngu cũng không thể chuộc được lỗi lầm ngập trời của mình. Chỉ có điều...

Nghe nàng kéo dài câu nói, Hiên Viên Diễm hiểu rõ, lập tức tiếp lời: Chỉ có điều hành hạ kẻ thù ngu dại, sau đó ban thưởng cái chết cho hắn là một chuyện hết sức vô vị, cho nên Nguyệt nhi quyết định rút ngắn quá trình hành hạ cắt gân xé thịt, trực tiếp cho hắn cái chết không toàn thây đi!

Người hiểu lòng ta, không ai có thể hơn được chàng. Thượng Quan Ngưng Nguyệt mỉm cười, vứt chủy thủ trong tay đi, móc từ trong tay áo ra một bình nhỏ màu trắng. Bình này chứa nước độc màu đen khiến xác mục nát phân hủy. Nàng đứng lên cùng Hiên Viên Diễm, lùi về phía sau mấy bước, mở nắp bình rồi nhìn Ma Quân: Ma Quân, ngươi đúng là tốt số, có thể tránh khỏi bị ta trừng phạt hành hạ, trực tiếp được nhận... hậu lễ chết không toàn thây.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười khát máu, bỗng nhiên lật cổ tay. Bình nhỏ được hào quang bảy màu bao bọc như được không khí nâng lên, xoay tròn phía trên Ma Quân. Ngón tay khẽ nhích, một tia sáng đánh tới bình sứ trắng. Nàng hô lên một tiếng: Nổ! , lập tức bình sứ bị vỡ nát, nước độc màu đen rơi xuống người Ma Quân như mưa.

Thế nhưng, lúc nước độc sắp chạm đến người Ma Quân -- Cuồng phong bỗng nổi lên, cuốn lấy nước độc ra khỏi đó. Thân thể Ma Quân không dính chút nước độc nào, nước độc đã bị đẩy xuống mặt đất cách hắn bốn thước bên phải. Đất nơi nước độc rơi xuống lập tức chuyển thành màu đen sì, lá cây phủ trên mặt đất cũng biến thành tro bụi.

Cùng lúc đó -- một làn khói đen như linh hồn địa ngục bay ra từ góc tối như tia chớp. Trong thời gian chưa đầy một lần nháy mắt, khói đen biến mất... mà Ma Quân cũng biến mất theo đó.

Tốc độ khói đen xuất hiện thực sự quá nhanh, thậm chí khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm phản ứng không kịp. Hai người không những chưa kịp nhìn rõ khói đen xuất hiện từ đâu, khói đen đã lao cực nhanh đến bên Ma Quân, điểm á huyệt của hắn, mà còn không thể nắm được khói đen mang Ma Quân biến mất về phía nào.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm không khỏi bị chấn động, nhìn nhau. Nay sau đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn chỗ Ma Quân nằm lúc nãy, ngón tay bỗng chỉ về trước, hô lên: Diễm, chàng xem kìa!

Chỗ đó có một bảng gỗ hình chữ nhật, dưới ánh trăng lộ rõ hai hàng chữ to màu cam.

-- 'Lúc trước Ma Quân hại người, tối nay bị hai vị trừng phạt, võ công đã bị phế, đôi tay tàn tật, đầu óc ngu dại vĩnh viễn không thể khôi phục bình thường, thậm chí hai vị ban cho cái chết cũng là báo ứng của hắn. Chỉ là ta và Ma Quân là đồng tộc, còn có quan hệ máu mủ ruột già, mắt thấy Ma Quân gặp tử kiếp, thật khó để thờ ơ, thấy chết không cứu!

Nể tình ta từng ra tay cứu hai vị một lần trong rừng trúc, xin hai vị thu hồi trừng phạt với Ma Quân, đừng tìm kiếm Ma Quân nữa, để cho Ma Quân sử dụng thân phận kẻ ngu sống đến cuối đời đi.'

Thì ra... Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm, mở miệng nói từng chữ từng câu: Làn khói đen cứu Ma Quân là người Ma tộc thần bí mà chúng ta mang ơn ở rừng trúc lúc trước.

Theo như trên bảng gỗ thì Ma Quân sẽ mãi mãi trở thành kẻ ngu, tin rằng từ nay về sau hắn không thể tiếp tục sinh ý đồ xấu hại người. Nguyệt nhi... Hiên Viên Diễm phất tay, đánh tấm bảng gỗ thành tro bụi rồi kéo tay nàng, dịu dàng nói: Coi như


/354